Tiên Tuyệt

Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn vô cùng tin tưởng Vũ La, Mạnh Liên Ân cũng gần như vậy, chỉ có năm người bọn Hiên Viên Vấn Kính tỏ ra khó hiểu.

Vũ La nhìn Quảng Hải Sơn ngoài xa, kêu to:

- Có thể bắt đầu rồi.

Quảng Hải Sơn cực kỳ bất mãn vung tay lên, bắt đầu phá trận.

Hiên Viên Vấn Kính có vẻ buồn bực:

- Vũ Đại nhân, chúng ta trốn ra xa như vậy làm gì?

Cả bọn vươn dài cổ nhìn chăm chú trận pháp bên rừng đá, muốn biết Quảng Hải Sơn làm thế nào phá trận. Vũ La cười dài, đáp Hiên Viên Vấn Kính:

- Hiên Viên huynh an tâm chớ nóng, có một vở tuồng khí thế hùng tráng sắp sửa diễn ra.

- Tuồng ư?

Hiên Viên Vấn Kính hết sức buồn bực, Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long đã theo đuôi bọn họ đi tới. Ngọc Cửu Long cười nói:

- Chỗ này không tệ, thích hợp xem trò vui. Chúng ta ở chỗ này đi.

Vũ La rất là bất đắc dĩ, hai người này không phải là dễ lừa gạt.

Hiên Viên Vấn Kính lại nghe thấy có người nói xem trò vui, đang lấy làm kỳ, bỗng nhiên cảm nhận được cả vùng đất dưới chân thình lình run rẩy. Một tên Đại Năng bên cạnh y lộ vẻ kinh hãi, chỉ ra ngoài xa quát to:

- Đó là vật gì?

Tiên mộ Hoài Sơn hà này là một không gian độc lập, chiếc cầu xích sắt bên ngoài bất quá chỉ là lối vào không gian này.

Mặc dù không gian này không tạo thành một thế giới chân chính, nhưng cũng hết sức rộng lớn, quét mất nhìn qua không thấy đâu là cuối.

Cũng như trên đầu mọi người chính là hư không đen tối vô tận.

Mà lúc này trên bầu trời rừng đá, trong hư không đen tối vô tận thình lình có một mảng tinh quang dày đặc xanh thẳm vọt tới nơi này với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã hội t場hành một mảng quang vân màu xanh khổng lồ trên bầu trời rừng đá.

Một khi quang vân thành hình, căn bản không cho mọi người kịp có thời gian phản ứng, lập tức có một đạo thần lôi màu xanh to như thùng nước nổ ầm một tiếng, từ trên trời giáng xuống.

Ầm... Ầm... Ầm...

Từng đạo thần lôi giáng xuống liên miên bất tuyệt, không hề ngưng nghi, tốc độ cực nhanh.

Chỉ trong nháy mắt, thần lôi màu xanh đã chiếu rọi cả không gian này sáng như ban ngày.

Kẻ đứng mũi chịu sào tự nhiên là Quảng Hải Sơn, liên tiếp ba đạo Thông Thiên Thần Lôi, Quảng Hải Sơn lập tức hóa thành tro bụi, ngay cả nguyên hồn cũng bị nổ tan tành, hình thần câu diệt. Vũ La phỏng đoán tu vi người này còn sai rất xa.

Những người còn lại, bình quân mỗi người có thể chịu được ba đạo thần lôi, kẻ nào cường hãn một chút có thể ngăn trở bốn đạo. Nhưng vì tầng thứ nhất của trận pháp này cắn trả, một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi giáng xuống một trận dồn dập, chỉ trong thoáng chốc cả đám Đại Năng đã tan thành tro bụi.

Một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi, lực lượng cường hãn xuyên qua quảng trường khổng lồ đánh tới. Lúc này thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao mà Vũ La bố trí chắn trước mặt mọi người hiện ra tác dụng, lực lượng cuồng bạo xông vào bên trong Thiên Mệnh Thần Phù lập tức bị vây khốn, không thể làm thương tổn tới mọi người.

Xiêm trưởng lão bên kia phải cố sức hơn nhiều, lão không thể không thi triển hết toàn lực, che chở trước mặt Ngọc Cửu Long. Toàn thân lão sáng lên linh quang óng ánh trông như một vầng dương chói lọi, mới có thể ngăn đỡ được vô số đạo Lôi Điện giống như linh xà tập kích tới.

Một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi từ lúc bắt đầu phát động đến cuối cùng kết thúc, chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Mà năng lượng tràn ra bốn phía hóa thành điện xà màu xanh đầy trời, như nước thủy triều xông qua quảng trường, bùng lên chỉ trong nháy mắt.

Cả quá trình từ đầu tới cuối không quá mười lần hô hấp. Nếu có người từ xa nhìn lại sẽ thấy Lôi Điện màu xanh chi ch từ trên trời giáng xuống. Ngay sau đó có vô số điện xà màu xanh giống như một đám nòng nọc bơi qua quảng trường.

Nhưng chỉ có người ở chỗ này mới hiểu rõ ràng, một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi này cường hãn tới mức nào.

Xiêm trưởng lão toàn thân mồ hôi ròng ròng, y phục ướt đẫm, quay lại nhìn Vũ La hứ một tiếng:

- Tiểu tử ngươi ác thật, biết rất rõ ràng là một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi cũng không nhắc nhở lão nhân gia ta một chút, suýt chút nữa phải chịu thiệt thòi.

Vũ La cười hăng hắc vô cùng gian xảo:

- Lão nhân gia ngài chiếm phần hơn của ta như vậy, ta còn chưa tính toán nữa là...

Hai người đối đáp qua lại hết sức nhẹ nhàng thoải mái, nhưng trừ hai người ra, tất cả mọi người ở đây không ai tỏ ra thoải mái như vậy.

Cửu Ân đạo trưởng không thể nghi ngờ là người may mắn trong số mọi người, chỉ vì lúc trước lão tỏ ra hiền hòa đối với Vũ La, khiến hắn mở lòng từ bi mới gọi lão cùng tới đây. Hiện tại lão vẫn còn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng áo. Nếu không phải là vừa rồi mình không tỏ ra quật cường, ngoan ngoãn theo Vũ La sang bên này, chỉ sợ hiện tại cũng là hình thần câu diệt. Lão biết rõ Vũ La chỉ nói một câu hời hợt như vậy, nếu mình không chịu qua, vậy Vũ La sẽ không quan tâm tới sống chết của mình.

Bốn người Hiên Viên Vấn Kính trợn mắt há mồm, ngàn vạn lần không ngờ rằng trong rừng đá yên tĩnh như vậy lại ẩn giấu mai phục đáng sợ tới mức này.

Lúc trước bốn người bất quá chỉ thể hiện một chút lập trường của mình, không ngờ rằng nhờ vậy đã cứu được tính mạng mình.

Hiên Viên Vấn Kính nhớ lại lời mình lúc nãy, nhất thời có chút xấu hổ, xoay người lại nhìn Vũ La chắp tay, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt:

- Vũ Đại nhân, mỗ gia thật sự không biết trời cao đất dày...

Vũ La giữ y lại:

- Tấm chân của Hiên Viên huynh, Vũ La ghi khắc trong lòng. Xin Hiên Viên huynh bất tất phải nhọc lòng, chỉ cần Côn Luân còn có người như huynh, Chung Nam sơn và Vũ La ta vĩnh viễn là đồng minh kiên định nhất của Côn Luân.

Hiên Viên Vấn Kính cũng là người thô kệch, không giỏi ăn nói, nhưng có ân tình nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, lập tức gật đầu nói:

- Vũ Đại nhân, mỗ gia đã hiểu, xin cứ yên tâm.

Loại người như y có ưu điểm như vậy đó, không cần nhiều lời.

Cốc Mục Thanh tươi cười rạng rỡ, âm thầm tự hào vì nam nhân của mình, chẳng qua nàng không nói ra trước mặt mọi người. Chu Cẩn lại kiêu ngạo bĩu môi một cái:

- Chuyện này chẳng đáng là gì, ai bảo bọn chúng không tin Vũ La nhà chúng ta, thật đáng đời!

Mạnh Liên Ân đã quen với biểu hiện như vậy của Vũ La, chỉ âm thầm đúng một bên, lộ ra vẻ hơi đần độn ngơ ngác. Kể từ sau khi tiến vào Tiên mộ, vốn y bình thường đã trầm ổn, lại càng thêm trầm mặc ít nói. Biểu hiện này lọt vào mắt Vũ La, càng thêm khẳng định suy đoán trước kia của hắn.

Ngọc Cửu Long vừa tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ, không nhịn được liếc nhìn Vũ La một cái. Mặc dù y rất muốn không thừa nhận, nhưng cũng biết rất rõ ràng hiện tại mình kém hơn Vũ La không chỉ một cấp.

Y thầm cảm thấy may mắn trong lòng, cũng may nhiệm vụ lần này cũng không phải là đấu lực với Vũ La. Chỉ cần mình có thể tìm được thứ kia, phi thăng Tiên giới trước một bước, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ giày xéo Vũ La dưới chân.

Xiêm trưởng lão lặng lẽ đưa tay về phía Vũ La:

- Mau lấy ra tiền đặt cược của ta, cộng thêm tiền thắng cược!

Vũ La tỏ vẻ hết sức không cam lòng, lấy một ngàn vạn Ngọc Tủy ra đưa cho lão. Hiên Viên Vấn Kính đột nhiên bừng tỉnh ngộ, vỗ trán cười ha hả:

- Chẳng trách nào vừa rồi sắc mặt ngươi trở nên khó coi như vậy, ha ha...

Vừa cười hai tiếng, đột nhiên y hiểu ra, Xiêm trưởng lão chẳng khác nào cướp miếng ăn trong miệng Vũ La, chẳng lẽ mình không phải?

- Chuyện này... Vũ Đại nhân... Ta chi lấy lại tiền vốn là đủ...

Ba người kia lập tức lấy mắt ra hiệu với nhau, cùng nhau nói theo:

- Chúng ta cũng vậy.

Vũ La khoát khoát tay:

- Không cần như thế. Đây là đánh cuộc thắng được, là phần các ngươi nên được.

Hắn mang Ngọc Tủy chia ra, Hiên Viên Vấn Kính càng cảm thấy áy náy trong lòng, vẫn cảm thấy mình chiếm phần hơn của Vũ La. Chỉ có Xiêm trưởng lão chiếm được phần lời này là yên tâm thoải mái, đắc ý vô cùng, còn muốn có thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui