Tiên Tuyệt

Lý Lão Huyền nói:

- Lý Lão Huyền ta xưa nay ân oán rõ ràng, đại ân ba vị xin khắc trong tâm khảm. Chờ lần này giúp tiểu thư tìm được Vạn Niên Lão Sâm xong, cái mạng của Lý Lão Huyền ta chính là của ba vị. Nếu như có gì sai khiến, chỉ cần một lời nhắn truyền đến, Lý Lão Huyền ta dù cho dầu sôi lửa bỏng cũng không dám từ nan!

Vũ La gật đầu, lúc này hắn đích thân mở miệng nói:

- Lý lão ca tính tình cương liệt, chúng ta cũng đã nhìn thấy. Nếu có cái gì cần, nhất định sẽ báo cho ngươi.

Vũ La coi trọng người này, bằng không sẽ không lên tiếng nói chuyện cùng y. Giống như trong Tiên mộ Hoài Sơn hà, ngoại trừ Xiêm trưởng lão ra, tất cả mọi người còn lại không phải là đối thủ của hắn, hắn căn bản không thèm để ý những người đó làm gì, nói gì, bởi vì những người đó không đủ tư cách cho hắn để ý.

Nhưng Lý Lão Huyền lại không giống như vậy, đến thời khắc mấu chốt vì báo ân tử thủ không lùi. Tiền kiếp từng bị phản bội, Vũ La rất thích những người như vậy.

Lý Lão Huyền có chút tò mò nhìn ba người:

- Không biết có nên hỏi hay không, ba vị anh hùng phải chăng là...

Vũ La sảng khoái nói:

- Chúng ta chính là người thế ngoại, hẳn Lý lão ca đã nghe nói qua.

Lý Lão Huyền được xưng Bắc Địa Tiêu Vương, trong giang hồ cũng là người có địa vị, tự nhiên đã nghe nói qua sự tồn tại Tu Chân Giới. Nhưng hiện tại được chính miệng ba người chứng thực, vẫn sợ hãi run lên, chuẩn bị quỳ sụp xuống:

- Thần tiên...

Vũ La đỡ y dậy:

- Không cần như vậy, chúng ta cứ như trước đây không phải là tốt hơn sao?

Lý Lão Huyền kính sợ quá mức, Vũ La nói gì cũng không dám cãi lại:

- Phải, phải...

Sáng sớm hôm sau, đám xa phu theo đường cũ trở về. Mà ba người Vũ La tiếp tục đi cùng Lâm Ngọc Phỉ vào sâu trong Tây Hà sơn.

Dọc trên đường đi, thái độ của Lâm Ngọc Phỉ đối với Đỗ Tuấn dường như lạnh lùng hơn trước rất nhiều. Mấy lần Đỗ Tuấn thấy nàng muốn ngã, đi tới đỡ lấy đều bị nàng từ chối.

Đỗ Tuấn cũng là người thông minh, lập tức đã hiểu là chuyện gì xảy ra.

Lý Lão Huyền đem chuyện thân phận ba người chính là tu sĩ nói cho Lâm Ngọc Phỉ biết, lập tức trong lòng nàng nảy sinh gút mắc.

Nếu như Đỗ Tuấn chỉ là phàm nhân, chỉ sợ dù Đỗ Tuấn là hoàng tử, Lâm Ngọc Phỉ cũng sẽ không lùi bước. Nhưng Đỗ Tuấn không phải là phàm nhân, y là tu sĩ cao ngất, siêu thoát khỏi thế giới này.

Hai người căn bản là người của hai thế giới, điều này làm cho Lâm Ngọc Phỉ có chút do dự không muốn tiến.

Đối với gút mắc trong lòng Lâm Ngọc Phỉ, Đỗ Tuấn cũng không có cách nào khác. Muốn giải khai gút mắc, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Lâm Ngọc Phỉ mà thôi.

Tu sĩ thông thường cũng không yêu phàm nhân, nhưng một khi dính vào lưới tình, sẽ rất khó thoát ra ngoài.

Lý Lão Huyền đi trước chiếu cố Lâm Ngọc Phỉ, Vũ La từ phía sau đuổi theo hỏi:

- Lý lão ca, phía trước là thôn gì vậy?

Lý Lão Huyền vội vàng trả lời:

- Đại nhân, phía trước chính là Sa Tỉnh thôn, là thôn lớn nhất trong Tây Hà sơn, mà sản vật xung quanh Sa Tỉnh thôn cũng hết sức phì nhiêu. Nếu ở Sa Tỉnh thôn cũng không tìm được Vạn Niên Lão Sâm, e rằng chúng ta phải chui sâu vào rừng sâu núi thẳm, vậy sẽ hết sức phiền phức...

Vũ La gật đầu, lại hỏi:

- Sa Tỉnh thôn này có điểm gì kỳ lạ hay không?

- Có, xung quanh Sa Tỉnh thôn có không ít kiến trúc rất kỳ quái, bất quá đã hết sức hoang tàn. Sơn dân trong thôn cũng đã phá hủy những kiến trúc ấy, lấy đá mang về xây nhà mình.

- Dùng những loại đá ấy xây nhà sẽ vô cùng kiên cố, nghe nói ở mấy trăm năm cũng sẽ không suy sụp.

- Còn có truyền thuyết, có kiến trúc bên trong xuất hiện bảo vật. Bất quá mấy chục năm qua cũng không nghe nói có người nào đào được bảo vật gì.

Lý Lão Huyền thường xuyên ra vào Tây Hà sơn, vô cùng quen thuộc tình huống nơi này. Vũ La không thu hoạch được gì ở hai thôn trước, cho nên mới hỏi thăm trước Lý Lão Huyền thử xem sao.

Lần này hỏi, quả thật đã có chút manh mối.

Những kiến trúc kia rõ ràng là thượng cổ di tích. Nhưng lúc trước chưa từng nghe qua trong Tây Hà sơn có di tích gì, ma đầu kia chính là nhân vật thời thượng cổ, nói không chừng biết được một ít bí mật vào thời đó, cho nên tìm đến Tây Hà sơn.

Ly Lão Huyền thấy Vũ La rất có hứng thú với đề tài này, bèn vắt óc ra sức suy nghĩ, nói hết tất cả những tin đồn có liên quan tới Sa Tỉnh thôn cho Vũ La. Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, trên một vách núi cao chót vót phía trước bất ngờ vù một tiếng, chiếu xuống một đạo hào quang, soạt một tiếng cắm xuống trước chân Lý Lão Huyền.

Lý Lão Huyền sợ hết hồn, Vũ La mỉm cười khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh ngọn núi kia có một tảng đá lớn. Tảng đá này hết sức kỳ lạ, đong đưa qua lại trong gió núi, phát ra những tiếng kêu ken két.

Trên tảng đá có một tu sĩ đang khoanh chân ngồi, đong đưa theo tảng đá kia. Dường như chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thôi cả người lẫn đá phải rơi xuống.

Đạo hào quang kia cắm xuống mặt đá cứng rắn, chính là một mũi tên bằng tinh kim.

Đuôi mũi tên có một miếng vải nhỏ, trên đó vẽ một ký hiệu kỳ dị, bên dưới có hai chữ triện to: Dừng bước.

Hai chữ này cũng không biết là dùng chu sa hay là máu tươi viết lên, màu đỏ tươi vô cùng nổi bật.

Tu sĩ trên đỉnh núi không nói nửa lời, sau khi bắn ra mũi tên này dường như không hề nhìn thấy mọi người, lại khoanh chân ngồi xuống như trước.

Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn lập tức đi lên, lộ vẻ tức giận:

- Tên khốn kiếp này dám chọc ta...

Vũ La khoát tay, hai người lập tức không dám nói nữa.

Lý Lão Huyền thấy ký hiệu kỳ dị trên miếng vải kia, nhất thời sợ hãi tới nỗi mặt sắc trắng bệch, bất chấp tất cả nắm lấy Vũ La kéo lui về phía sau:

- Thần tiên, chúng ta đi mau!

Vũ La bất động thanh sắc đi theo y lui về phía sau mấy trăm trượng, vừa đi vừa hỏi:

- Tại sao?

Lý Lão Huyền nói rất nhanh:

- Chắc chắn ngài cũng đã nhìn ra, người trên vách núi kia cũng là thần tiên giống như các ngài. Ta nhận ra ký hiệu kia, đám người bảo tiêu chúng ta chuyện gì cũng biết một chút, mới không bị mất mạng một cách hồ đồ. Ba mươi năm trước lúc ta vừa mới áp tiêu, có một vị tiền bối bối phận rất cao nói cho ta biết, một khi gặp phải ký hiệu này lập tức quay đầu, không được suy nghĩ nhiều. Chỉ cần chậm một chút, ắt sẽ khó giữ được tính mạng.

- Theo vị lão tiền bối kia nói, ký hiệu kia chính là ký hiệu của một môn phái Tiên Nhân hết sức hùng mạnh ở phía Nam Tây Hà sơn. Môn phái này cho dù trong thế giới của Tiên Nhân cũng là số một số hai, phàm nhân chúng ta không thể trêu chọc được.

Y nhìn một người Vũ La một chút, không tiện nói trắng ra:

- Mặc dù các ngài không sợ, nhưng cũng không cần thiết gây ra phiền phức không đáng có...

Vũ La nhìn sang Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn:

- Xung quanh Tây Hà sơn này có môn phái tu chân nào vậy?

Phòng Thu Thanh nghi hoặc:

- Chưa từng nghe nói có môn phái nào nổi tiếng cả...

Đỗ Tuấn rất nhanh lấy ra một ngọc giản, bắt đầu tìm kiếm trong đó. Mãi đến cuối cùng, y mới vỗ ngọc giản đánh bốp:

- Khụ, quả thật không dễ dàng, rốt cục cũng tìm ra. Thì ra là cổ Sơn môn, một môn phái nhỏ bất nhập lưu...

Vũ La nhìn sang Lý Lão Huyền, Lý Lão Huyền hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ là ra sức thúc giục:

- Ba vị ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính, vị tiền bối kia đã vô cùng trịnh trọng căn dặn ta. Mấy chục năm qua ta cũng đã dò la, môn phái kia quả thật hết sức hùng mạnh.

Vũ La suy nghĩ một chút, giơ tay chỉ Đỗ Tuấn:

- Đưa yêu bài của ngươi cho y.

Đỗ Tuấn buồn bực, nhưng vẫn lấy Ám Vệ Yêu Bài của mình giao cho Lý Lão Huyền. Vũ La cười nói:

- Lý lão ca, ngươi cầm lấy Yêu Bài này đi tới, cho người nọ xem một chút.

Lý Lão Huyền kinh ngạc:

- A?

Vũ La an ủi:

- Không cần sợ, ta bảo đảm ngươi không có chuyện gì, hơn nữa sẽ được hưởng thụ đãi ngộ vô cùng cao quý.

- Nhưng là... Cái này... Không thể nào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui