Tiên Tuyệt

Ca Nguyệt lạnh lùng nhìn bóng người kia:

- Mộc Thác, ngươi biết ta đã bước vào Thần cấp còn dám ở lại một mình, hẳn là đã có chỗ dựa. Để ta đoán thử, phải chăng là trước nhiệm vụ lần này, Đông Dạ bộ lạc đã bỏ vốn ra không ít, trang bị thêm Vu văn cho ngươi?

Bóng người kia cười ha hả:

- Quả nhiên là đệ nhất nữ chiến thần, liệu sự như thần. Không sai, đạo Vu Văn thứ năm này hao phí vô số tài liệu trân quý của bộ lạc, bất quá vô cùng xứng đáng, gia tăng chiến lực của ta lên năm thành. Cho dù hiện tại cảnh giới của Ca Nguyệt nàng cao hơn ta một bậc, cũng không phải là đối thủ của ta!

Ca Nguyệt cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc:

- Hao phí vô số tài liệu trân quý cũng chỉ để chiến lực tăng lên năm thành, lại không thể thăng ngươi lên Thần cấp, Vu Văn sư Đông Dạ bộ lạc quả thật là nhân tài!

Mộc Thác bị chọc trúng chỗ đau, giận tím mặt:

- Nữ nhân thối tha này, Vu Văn có tác dụng hay không, phải đánh mới biết được!

Ca Nguyệt cười lạnh một tiếng, đã dấy lên đầy trời cát vàng, tranh trước một bước vọt tới chỗ Mộc Thác.

Bùng! Hai người va chạm thật mạnh một cái, sóng xung kích cường hãn khuếch tán tầng tầng, quét ra phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh, cát vàng bay lên đầy trời.

Đông Dạ bộ lạc chuẩn bị đầy đủ, đột nhiên tập kích, ngoại trừ năm người Ngũ Canh Đao ra, bốn phương tám hướng đều có người Đông Dạ bộ lạc xuất hiện, gào thét cùng nhau xông vào doanh địa.

Cương Chuy vừa ra khỏi trướng bồng đã bị một tên Vu Sĩ bay tới húc cho ngã lăn ra đất. Y nổi giận kêu lên oai oái, nhưng tên Vu Sĩ kia có cấp bậc nhị phẩm, bất kể y nổi giận thế nào thủy chung không phải là đối thủ của người ta.

Cho đến khi Lôi Vân một quyền đánh ngã đối thủ của mình xông lại trợ quyền, mới giúp y giải vây.

Thấy Lôi Vân đã trở thành Vu Sĩ nhất phẩm, trong lúc chém giết tỏ ra vô cùng uy vũ, trong lòng Cương Chuy hâm mộ muốn nổi điên.

Vừa bắt đầu khai chiến, tác phong cao thủ giả vờ của Mộc Thác trước đó hoàn toàn biến mất, các loại hào quang từ tay y bắn ra không ngừng về phía Ca Nguyệt. Trong cùng lúc đó, miệng lưỡi y cũng tuôn ra những lời hạ lưu ô uế không ngừng, liên miên bất tuyệt tập kích về phía Ca Nguyệt.

Ca Nguyệt đánh nhau với y cũng không phải là mới vài lần, mặc dù cũng đã hơi quen, nhưng lời của Mộc Thác thật sự là quá khó nghe. Ca Nguyệt vô cùng phẫn nộ, Vu lực tầng tầng quay cuồng, hận không thể nện cho y một quyền thành bánh thịt.

Người Đồng Dạ bộ lạc phán đoán sai lầm thực lực của đội ngũ này, không ngờ rằng Lôi Vân cũng là một Vu Sĩ nhất phẩm, vì vậy kế hoạch vốn vạn vô nhất thất của bọn chúng xuất hiện chút sai lầm.

Nhưng dù sao Đông Dạ bộ lạc đến cũng có chuẩn bị, định ra kế hoạch đối ứng. Trong đợt tập kích thứ nhất đã làm cho ba tên Vu Sĩ nhất phẩm thủ hạ của Lam Thạch mất đi lực chiến đấu. Dù có Lôi Vân gia nhập vào cũng chỉ miễn cưỡng kéo cục diện trở lại cân bằng.

Đám Vu tộc lâm vào khổ chiến.

Cổ Mô vẫn thất hồn lạc phách rốt cục cũng tỉnh lại, hai tay nắm một cây trượng gỗ khô héo múa tít, một mình cầm chân ba tên Vu Sĩ của Đông Dạ bộ lạc.

Cổ Mô cũng là Vu Sĩ nhất phẩm, lực chiến đấu kinh người.

- Ha ha ha! Ca Nguyệt, đáng tiếc cho một mỹ nhân như nàng, chi bằng theo Đông Dạ bộ lạc đi thôi. Nàng yên tâm, có ta ở đây không ai dám khi dễ nàng, chỉ có mình ta khi dễ nàng mà thôi, sao hả? Ha ha ha...

Mộc Thác ngoài miệng nói liên tục, tay cũng không ngừng, liên tiếp phát động công kích. Y chính là Vu Sĩ nhất phẩm đỉnh phong, trong cơ thể lấy bí pháp chăn nuôi chín con cổ trùng, chín con cổ trùng không ngừng thay phiên dùng các loại cổ thuật trợ trận Vu lực, thủ đoạn công kích biến ảo đa đoan, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Vũ La ở bên cạnh quan sát, nhưng không có ý định động thủ.

Cục diện hiện tại căn bản không phải là thời cơ động thủ. Có lẽ người bình thường không rõ tại sao, nhưng trong lòng Vũ La hết sức rõ ràng.

Nhìn Mộc Thác cùng Ca Nguyệt động thu, Vũ La cũng có chút cảm thán.

Ở phương diện khác, Vu tộc quả thật kém xa không bằng Nhân tộc, nhưng ưu điểm thủ đoạn chiến đấu biến hóa đa đoan của bọn họ, Nhân tộc lại không theo kịp.

Đám Vu Sĩ nuôi dưỡng cổ trùng bên trong cơ thể lấy máu huyết bản thân nuôi dưỡng cổ trùng. Cổ trùng tâm ý tương thông cùng chủ nhân nên thi triển hết sức dễ dàng, sử dụng cổ trùng cơ hồ không có thời gian ngừng trệ. Mà tu sĩ Nhân tộc nếu cần thay đổi thủ đoạn công kích, pháp bảo công kích, tuyệt đối không thể làm được thoải mái như vậy.

Nếu thật sự là tu sĩ và Vu Sĩ cùng cấp chiến đấu với nhau, e rằng vừa lên, tu sĩ sẽ bị thủ đoạn công kích như vậy của Vu Sĩ làm cho hoa mắt ứng phó không kịp, khả năng thất bại của tu sĩ là rất lớn.

- Ca Nguyệt, nàng đi theo Mộc Thác ca ca đi thôi, nàng còn mộng mơ gì nữa, nàng cho rằng Hải Thiên bộ lạc sẽ có viện binh sao? Ta không ngại nói cho nàng biết, vì nàng, ca ca ta đã trả giá rất đắt, e rằng lúc này Hải Thiên bộ lạc đã tan tành. Lần này Hải Thiên bộ lạc các ngươi không thể nào thoát khỏi tai kiếp, nếu nàng hầu hạ ca ca ta thoải mái, ta còn có thể giữ lại thân nhân nàng, bằng không, hừ hừ...

- Nghe nói các muội muội nàng rất đẹp, mẫu thân nàng cũng còn phong vận xế chiều, ca ca ta sẽ thu các ngươi vào phòng, ha ha ha...

Ca Nguyệt giận dữ quát to một tiếng, sau lưng dâng lên một đạo hào quang, một hư ảnh cổ trùng chưa từng xuất hiện lần nào chậm rãi dâng lên. Hư ảnh cổ trùng này vừa xuất hiện, thần sắc Mộc Thác rốt cục cũng đã trở nên nghiêm nghị:

- Ma Điệp Cổ nhất phẩm... Hừ, Hải Thiên bộ lạc cũng không tiếc bỏ vốn trên người nàng. Chẳng lẽ ngoại trừ nàng thân mật với ca ca ta ra, còn ngấm ngầm qua lại với lão già Sơn Văn kia?

Sơn Văn chính là thủ lĩnh Hải Thiên bộ lạc.

Lúc này Ca Nguyệt hết sức bình tĩnh, cũng không nói lời nào, sau khi Ma Điệp cổ khổng lồ kia xuất hiện, cơ thể nàng theo thứ tự dâng lên chín đạo hư ảnh cổ trùng.

Mộc Thác giật mình kinh hãi:

- Ca Nguyệt, nàng điên rồi sao, nàng mới vừa tiến vào Vương cấp, căn bản không có năng lực một lần vận dụng thập đại cổ trùng. Nàng làm như vậy ắt sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn!

Ca Nguyệt chỉ cười lạnh, cũng không nói lời nào.

Tình huống phe Hải Thiên bộ lạc không tốt, nếu không phải Lôi Vân đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ hiện tại Vu Sĩ Hải Thiên bộ lạc có thể đứng vững được không hơn năm người.

Cho dù là hiện tại, bọn họ cũng lâm vào khổ chiến, có ít nhất một nửa Vu Sĩ đang lấy một địch nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.

Ca Nguyệt khống chế thập đại cổ trùng, từ từ hóa thành mười viên quang châu sáng rực. Quang châu xâu thành một chuỗi, giống như một chiếc vòng tay mỹ lệ.

Thập đại cổ trùng cùng nhau phát động, uy lực kinh người, Mộc Thác điên cuồng hét lên một tiếng, gắng gượng đón đỡ được tám, rốt cục không chống nổi nữa, giữa tiếng kêu gào thê thảm phun ra một ngụm tiên huyết viễn độn mà đi, vừa chạy vừa hô to:

- Nhiệm vụ thất bại, rút lui!

Người Đông Dạ bộ lạc nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Người Hải Thiên bộ lạc căn bản vô lực truy kích. Mọi người mệt thở hồng hộc, tất cả đều nằm co rút trên mặt cát, bao gồm cả bọn Cương Chuy.

Cổ Mô không để ý mỏi mệt, lao đến thật nhanh:

- Ca Nguyệt, Ca Nguyệt, ngươi có sao không?

Ca Nguyệt ngồi trên mặt cát, mồ hôi cũng ướt đẫm toàn thân. Nàng nhẹ nhàng khoát khoát tay:

- Không có chuyện gì, ta nghỉ ngơi một hồi là được...

Lời còn chưa nói hết, thân thể đã mềm nhũn ngất đi.

- Ca Nguyệt...

Trường đại chiến này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Nếu bàn về tổn thất, thật ra cũng không có bao nhiêu, chẳng qua là những Vu Sĩ tinh anh thủ hạ của Lam Thạch, vừa bắt đầu tập kích đã trở thành mục tiêu công kích trọng điểm của địch nhân. Ba người mất đi lực chiến đấu tại chỗ, trong đó hai người tử trận, một người trọng thương.

Ngoại trừ hai người này ra, không còn người nào tử trận, nhưng cơ hồ trên thân mỗi người đều có vết thương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui