Tiên Tuyệt

Từ đầu đến cuối, Vũ La cũng đả tọa trong phòng của mình, không có xuất hiện. Trong lòng Tổ Thiên Thu cảm thấy bi ai thay hảo hữu, nhưng không tiện đi quản giáo người hầu của bạn mình.

Sau khi Tổ Thiên Thu đi hồi bẩm, rất nhanh đã quay trở lại:

- Đi, hôm nay ta dẫn các ngươi đi dạo Cửu Dương Tinh một chút, ở đây có không ít địa phương rất tốt, có những thứ rẻ hơn hệ thống giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành rất nhiều.

Lôi Ba có chút băn khoăn:

- Ngài bận rộn như vậy, cũng không cần phụng bồi chúng ta làm gì.

Tổ Thiên Thu cười ha hả:

- Nói thật ra lần này ta được hưởng lây vinh quang của các ngươi.

Lão lại nói:

- Hắc tử ngươi không biết, lần đấu giá này các Đại chưởng quỹ, Nhị chưởng quỹ, Tam chưởng quỹ cùng âm thầm phân cao thấp, nhà nào cũng đưa ra thương phẩm tốt nhất của mình để cạnh tranh với nhau.

- Thương phẩm mà ta cung cấp vốn đã bị đánh rớt, không có tư cách tham gia lần đấu giá này. Vừa may ngươi đưa tới món Phù Hạch Tiên Binh kia, kết quả ta được lọt vào hết sức dễ dàng. Ha ha, lần này xem đám tôn tử kia còn dám coi thường lão tử nữa không!

Đại chưởng quỹ Thập Phương thương hành chịu trách nhiệm tinh cầu thương nghiệp cao cấp, Nhị chưởng quỹ giống như Tổ Thiên Thu chịu trách nhiệm tinh cầu thương nghiệp trung cấp, Tam chưởng quỹ dĩ nhiên là chịu trách nhiệm tinh cầu thương nghiệp cấp thấp rồi.

Thương hành sắp cử hành đại lễ long trọng, đám chưởng quỹ âm thầm phân cao thấp với nhau. Quá thật Tổ Thiên Thu đã bị đánh rớt, vốn đang buồn bực vô cùng, bỗng nhiên lão hữu đưa tới một món Phù Hạch Tiên Binh trân quý vô cùng, lập tức giúp cho lão thượng vị thành công. Chẳng những lọt vào buổi đấu giá, hơn nữa còn là vật phẩm đấu giá của ngày thứ hai, Tổ Thiên Thu hãnh diện, thích chí trong lòng tự nhiên không cần phải nói.

Sau khi lão giải thích nguyên nhân xong, cười lớn một tiếng.

Cho đến lúc này, Vũ La mới hành công xong, từ trong phòng của mình đi ra.

Trong lòng Tổ Thiên Thu cực kỳ không vui, lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta phải phụng bồi Hắc Tử cùng Lôi huynh đệ ra ngoài đi dạo một chút, ngươi ở nhà canh cửa...

Bên này Vũ La còn chưa có phản ứng gì, sắc mặt Lão Hắc và Lôi Ba đã biến, Lão Hắc vội vàng kéo Tố Thiên Thu qua một bên khẽ nói:

- Thiên Thu, ngàn vạn lần chớ nói với vị này như vậy.

Tổ Thiên Thu khẽ cau mày:

- Hắc tử, ngươi làm sao vậy, hào khí năm xưa của ngươi đâu rồi?

Hắc Vô Mệnh cười khổ:

- Ngươi nghĩ sai rồi, vị này không phải là người hầu. Trước đây không phải ngươi muốn gặp vị Tam Phù Thiên Công các hạ kia sao, chính là hắn.

Tổ Thiên Thu trợn mắt, hai mắt lão trừng lên thật lớn:

- Là hắn ư?

Tổ Thiên Thu nhìn Vũ La một cái, Vũ La tỏ ra thản nhiên:

- Cũng tốt, ta cũng không muốn đi ra ngoài.

Lời của Vũ La không khách sáo chút nào, nhưng Tổ Thiên Thu cũng không dám so đo. Bất quá lão lại không dám tin tưởng:

- Còn trẻ vậy sao, hơn nữa còn là thân thể phàm tục? Hắc tử, không phải là ngươi không muốn cho chúng ta gặp vị các hạ kia, cho nên tìm đại một người nào đó gạt chúng ta?

- Hừ...

Lão Hắc cũng không thèm khách sáo với lão:

- Nếu thật sự ta muốn tìm người gạt ngươi, vị này không phải là không giống chút nào sao?

Tổ Thiên Thu nghĩ lại cũng đúng, lão khó có thể tin nhìn Vũ La:

- Chẳng lẽ là thật...

Lão Hắc dương dương đắc ý:

- Không ngờ chứ gì, cũng là Lão Hắc ta có mắt tinh đời, tìm được một thiên tài như vậy trong đống phế vật. Ta có thể quật khởi được không, sau này phải trông vào hắn.

Lão Hắc đem chuyện Vũ La lần đầu tiên chế tạo Phù Hạch Tiên Binh đã thành công, hơn nữa còn là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung nói với Tổ Thiên Thu, Tổ Thiên Thu hít sâu một hơi:

- Hắc tử, chuyện này không nhỏ chút nào, ngươi có gạt ta hay không vậy? Lần đầu tiên đã có thể thành công, hơn nữa lại là thất phẩm trung sao?

Lão Hắc lấy khối giáp vai kia ra:

- Ngươi tự xem đi, nhân tiện ta giao cho ngươi luôn, các ngươi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vật này.

Tổ Thiên Thu ra vẻ kinh nghi nhận lấy, sau khi kiểm tra một phen, cảm thán một tiếng:

- Quá thật là thất phẩm trung, hơn nữa uy lực coi như là trung đẳng trong Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung. Hắc tử ôi, hiện tại ta cũng cảm thấy ghen tị với ngươi...

Lúc trước bất quá Lão Hắc chỉ nói với lão là một món Phù Hạch Tiên Binh, Tổ Thiên Thu căn cứ vào thân phận hiện tại của Lão Hắc, tự nhiên nhận định đây là một món thất phẩm hạ, nhưng không ngờ rằng còn cao hơn một cấp.

Lão cầm món Phù Hạch Tiên Binh kia đi tới trước mặt Vũ La, hai tay ôm quyền, cung kính vái dài hành lễ:

- Tổ Thiên Thu có mắt không tròng, coi thường tiên sinh, kính xin tiên sinh độ lượng bao dung, chớ nên trách tội...

Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Ta thật sự không muốn đi ra ngoài...

Vũ La cảm thấy rất hứng thú với tiên trận bên dưới gian phòng chữ Thiên số bảy này, vừa khéo bọn họ cũng đi ra ngoài, Vũ La có thể phóng tâm nghiên cứu một phen. Chuyện bổ túc sở đoản trận pháp của mình quan trọng hơn, Tổ Thiên Thu đối xử với mình thế nào, Vũ La thật sự không thèm để ý. Bởi vì hắn hiểu được hiện tại nhìn qua dường như thân phận địa vị của Tổ Thiên Thu hơn xa mình, nhưng đây là do lão tích lũy trong thời gian mấy ngàn năm trên Tiên giới mới có được. Nhưng chỉ cần Vũ La muốn, không đầy trăm năm là có thể làm cho ưu thế của Tổ Thiên Thu không còn tồn tại.

Tổ Thiên Thu cảm thấy Vũ La không phải là một nhân vật cùng cấp bậc với mình, thật ra Vũ La cũng cho là như vậy, bất quá Tổ Thiên Thu không biết mà thôi.

Vũ La nói là thật lòng, nhưng Tổ Thiên Thu nhưng không thể tin được, lão ngượng ngùng nói:

- Chuyện này... Xin tiên sinh chờ cho một chút, nhất định Tổ mỗ sẽ an bài chu đáo.

Lão nói xong, không đợi Vũ La trả lời, liền bước nhanh đi ra ngoài, Vũ La tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ:

- Vì sao thượng giới cũng giống như hạ giới, lúc mình nói thật lòng lại không ai tin...

Tổ Thiên Thu đi không bao lâu, ước chừng cũng chỉ một khắc, phía ngoài chợt vang lên một tràng tiếng tiên thú rống giận dữ, tiên âm lượn lờ. Tổ Thiên Thu trở lại mở rộng cửa chính, khom mình hành lễ:

- Tiên sinh, nghi thức xuất hành đã chuẩn bị xong, ngài thấy có hài lòng chăng?

Ngoài cửa hỏa vân đỏ sẫm được bày ra, giống như trái thảm từ cửa cho đến giữa không trung.

Cuối thảm hỏa vân là một chiếc xe ngựa xa hoa đến cực độ, do ba mươi sáu con Phún Vân Lôi Quang thú kéo. Xung quanh xe ngựa còn có một ban nhạc, đủ các loại nhạc khí, có bốn nữ nhân nhan sắc tuyệt trần quyến rũ đang ca hát.

Đám hộ vệ tổng cộng mười tám người, chia làm hai đội, võ trang đầy đủ xếp hàng hai bên xe ngựa.

- Chuyện này...

Lúc Vũ La còn là Nam Hoang Đế Quân cao quý, xuất hành cũng chưa từng rầm rộ như vậy, lúc này vội vàng khoát tay:

- Nếu lão làm như vậy, ta thật sự không dám ra ngoài.

Lão Hắc nhìn ra Vũ La nói thật lòng, vội vàng giải thích với Tổ Thiên Thu một phen. Thật ra Tổ Thiên Thu làm như vậy là muốn biểu hiện thái độ của mình là chính, lão muốn chứng tỏ mình thật lòng xin lỗi, hết sức tôn trọng vị Tam Phù Thiên Công tiền đồ vô lượng như Vũ La.

Vũ La đã kiên quyết không chịu nghi thức này, lão cũng không miễn cưỡng, trở ra giải tán mọi người, sau đó trở vào nói:

- Tiên sinh, vậy chúng ta sẽ đơn giản một chút, chỉ đem hai thị nữ hầu hạ ra ngoài đi dạo một chút, có được chăng?

Vũ La cười khổ không thôi:

- Được rồi.

Tổ Thiên Thu thật sự chỉ mang theo hai thị nữ, phụng bồi ba người Vũ La ra ngoài.

Hai thị nữ này không phải là sáu thị nữ hầu hạ trong phòng chữ Thiên số bảy, nhưng nhan sắc còn cao hơn một bậc, cũng không biết Tổ Thiên Thu tìm đâu ra. Tổ Thiên Thu dặn dò vài câu, hai nàng lập tức biết quý nhân trong chuyến đi này là ai, sau đó một tấc cũng không rời Vũ La, hầu hạ hắn vô cùng cẩn thận.

Cửu Dương Tinh đúng là phồn hoa, theo sự phồn hoa này chính là giá cả hàng hóa cao ngất ngưởng. Cũng giống như lời Tổ Thiên Thu, trong số hàng hóa đắt đỏ ở nơi phồn hoa như gấm này, cũng có một vài thứ có lợi ích thực tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui