Tiên Tuyệt

Trong bao sương của chín đại cự đầu bỗng nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường hãn, tham gia đấu giá đều là nhân vật có uy tín danh dự, tu vi tự nhiên không tồi, thế nhưng ở dưới cỗ khí thế này, ngay cả dư địa để phản kháng cũng không có, tất cả đều bị áp chế không thể động đậy.

Mọi người đang kinh sợ, trong bao sương của chín đại cự đầu vang lên một thanh âm:

- Được rồi, công phu hàm dưỡng này của ngươi thật đúng là xuất sắc!

Cỗ khí thế lúc trước bị hắn châm chọc một phen, dường như cũng ý thức được không ổn, thực ra triệt hồi rất nhanh.

Thế nhưng biến cố này, làm cho mọi người không hiểu sao cả. Lâm đ*o nhân chật vật từ trên mặt đất đứng lên, kinh hồn chưa bình tĩnh:

- Các vị... Các vị... Chuyện này...

Trong bao sương, Phương Địch Vũ sắc mặt căng thẳng:

- Xảy ra chuyện gì, lẽ nào chúng ta có chỗ nào làm không chu đáo, đã chọc cho bọn họ tức giận?

Phương Lộc Hiếu cũng khẩn trương đứng lên, hắn lăn lộn ở Cửu Giới Tinh Hà mấy vạn năm, một tay thành lập lên Thập Phương thương hành, rất rõ ràng đắc tội chín đại cự đầu sẽ có kết cục gì.

Chẳng qua lão gia tử mạnh mẽ trấn định xuống:

- Xem trước rồi hãy nói.

Trong chín bao sương nhất thời trầm mặc, cuối cùng lại có người mở miệng, thanh âm lần này có vẻ vô cùng ôn hòa:

- Phương lão gia tử, có thể để chúng ta đến gần xem tấm Phù Vận Tiên văn này không?

Phương Lộc Hiếu sửng sốt, không thể không trả lời:

- Tất nhiên có thể. Tiểu Lâm, ngươi đem vật đưa đến các bao sương mời từng vị xem qua.

Chín đại cự đầu dường như có chút sốt ruột không đợi được.

- Như vậy đi, người có ý định tham gia bảo vật bán đấu giá cuối cùng này, trước hết nộp năm ngàn vạn tiên ngọc tiền thế chấp, người không có tư cách cũng không cần phải xem.

- A...

Năm ngàn vạn, ngoại trừ chín đại cự đầu, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đập nồi bán sắt cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa trong lời nói này để lộ ra một ý tứ, thứ này chí ít trị giá năm ngàn vạn.

Phù Vận Tiên văn đích xác trân quý, thế nhưng thực sự đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Dù sao cũng là đẳng cấp thất phẩm trung, không phải chứ...

Mọi người đầy bụng hồ nghi, cũng hiểu được đây là chín đại cự đầu đang thanh tràng. Cho dù trong lòng không phục, nhưng ai dám thách thức với chín đại cự đầu? Vì vậy một đám ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Không lâu sau, trong toàn bộ đại sảnh bán đấu giá, ngoại trừ người của bản thân Thập Phương thương hành, thì chỉ còn lại chín đại cự đầu.

Trong tay Lâm đ*o nhân đang cầm tấm Phù Vận Tiên Văn kia, đi qua từng bao sương.

Phương Lộc Hiếu và Phương Địch Vũ từ khi có người hô lên đặt năm ngàn vạn tiền thế chấp đã biết là phúc không phải là họa, hai người ở trong bao sương cười không khép miệng lại được, thế nhưng cũng có chút buồn bực: Từ Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng lúc trước mà xem, tấm Phù Vận Tiên Văn này thực sự không nên được coi trọng như vậy mới phải chứ.

Hơn nữa, chín đại cự đầu còn muốn tự mình xem qua, lẽ nào tấm Phù Vận Tiên Văn này có chỗ nào đặc biệt?

Trong bao sương của Vũ La, ba người Tổ Thiên Thu lại càng buồn bực:

- Làm sao vậy? Vũ tiên sinh, bọn họ rốt cuộc muốn nhìn cái gì?

Vũ La uống trà, chậm rãi nói:

- Nhìn một cái kết cấu linh văn nho nhỏ mà thôi.

Lời giải thích của hắn làm ba người càng thêm buồn bực. Thế nhưng thấy Vũ La không có ý giải thích thêm, ba người cũng không tiện hỏi lại.

Chín đại cự đầu xem cũng không tính là nhanh, có vẻ như muốn quan sát cẩn thận rõ ràng, đã mất hết nửa canh giờ, Lâm đ*o nhân mới từ trong bao sương đi ra.

Nếu như chỉ còn lại những người này, Phương lão gia tử cũng không ẩn giấu nữa, đi ra hướng về phía chín bao sương chắp tay nói:

- Các vị, còn có yêu cầu gì không? Có người thở dài, thản nhiên nói:

- Bảo những người khác cũng đi ra ngoài đi, chúng ta đích thân nói chuyện cho tiện.

Phương Lộc Hiếu vung tay lên. Người của Thập Phương thương hành còn lại trong bao sương vội vàng rời đi.

- Vị tiểu ca kia lưu lại một chút, những người khác các ngươi đi đi thôi.

Lại có người mở miệng.

Một cỗ khí thế đã bao phủ Vũ La, rất nhu hòa, cảm giác giống như chủ nhân giữ khách.

Vũ La thật sự có chút bất ngờ, khí tức của mình di lưu ở trên tấm Phù Vận Tiên Văn kia gần như không cảm giác được, không ngờ thoáng cái đã bị nhận ra.

Tổ Thiên Thu do dự một chút, không dám nói gì kéo Lão Hắc và Lôi Ba đi. Vũ La nhìn xung quanh một chút, nếu như đã bị nhận ra, cũng không tiện ngồi ở trong bao sương nữa. Hắn dứt khoát mang chiếc ghế từ trong bao sương của mình đi ra, đặt ở trên đài đấu giá, thản nhiên ngồi xuống.

- Ha ha!

Hành động này, trong chín đại cự đầu có người nhịn không được nở nụ cười.

Phương Lộc Hiếu cũng cười khổ:

- Mộc huynh, ngươi thực sự là lợi hại nha, như vậy cũng bị ngươi tìm được tác già.

Chín đại cự đầu không có chút ý bất ngờ, hiển nhiên bọn họ đều từ trên một tia khí tức cực kỳ yếu ớt còn lưu lại kia, đã phát hiện thân phận tác giả của Vũ La.

Cửa của một bao sương vô thanh vô tức mở ra, bên trong đi ra một vị lão nhân một thân trang phục võ sĩ bằng vài thô màu xanh nhạt, hắn nhìn Vũ La mỉm cười gật đầu, không ngờ cũng mang ra một chiếc ghế, đặt ở trên đài đấu giá.

Dáng tươi cười này làm cho Phương Địch Vũ có chút đố kị, cho dù khi gặp mình chín vị dại cự đầu này cũng không ai mỉm cười, đây là đãi ngộ mà lão cha mình Phương Lộc Hiếu mới có.

Hắn âm thầm lắc đầu, người so với người tức chết người, Tam Phù Thiên Công vốn đã nghịch thiên, được người xem trọng một chút cũng là tự nhiên.

Sau khi vị cự đầu đầu tiên đi ra, tiếp theo cửa của tám bao sương không ngờ đều lần lượt mở ra, người bên trong không ngờ đều lục tục đi ra, mang chiếc ghế ở trong bao sương ra, ngồi ở trên đài đấu giá.

Chín đại cự đầu làm thành một vòng, trung tâm vòng tròn chính là món Phù Vận Tiên Văn trên đài đấu giá kia.

Nói thật đến bây giờ phụ từ Phương Lộc Hiếu cũng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, món Phù Vận Tiên Văn này lẽ ra tuyệt đối không nên khiến cho chín đại cự đầu coi trọng như vậy mới đúng nha.

Phương Lộc Hiếu nhìn chín đại cự đầu, chín vị lão nhân này lại không có ai để ý đến hắn, mỗi người đều mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai có ý thoái nhượng.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh, trong chín đại cự đầu, nữ nhân duy nhất, nữ tử vận y phục giống như phượng hoàng mở miệng nói:

- Vì sao các ngươi không thể có chút phong độ, tặng thứ này cho ta? Tiểu ca này đã ở đây, hắn có thể làm ra món thứ nhất, thì có thể làm ra món thứ hai, món thứ ba... Các ngươi gấp cái gì?

- Thiên Điểu Phượng, niên kỷ của ngươi còn lớn hơn so với ta, cũng đừng ở chỗ này giả bộ như vậy có được không?

Lão giả mộc mạc đi ra đầu tiên nói không chút khách khí. Thiên Điểu Phượng quần áo hoa lệ, đuôi váy phía sau dài nửa trượng, mặt trên dùng kim tuyến thêu đồ án phượng hoàng vĩ vũ (lông đuôi phượng hoàng). Hơn nữa căn bản không nhìn ra Thiên Điểu Phượng bao nhiêu tuổi, ngươi nếu nói bốn mươi nhìn cũng giống, nói ba mươi cũng có người tin, nói hai mươi, quả thật cũng có một chút ý tứ thanh thuần như vậy.

Bị lão giả này không chút lưu tình nói đến niên kỷ thực sự, Thiên Điểu Phượng đột nhiên nổi giận:

- Lưu Lão Nông, ngươi muốn chết sao? Cho dù hôm nay cô nãi nãi ta không lấy được món Phù Vận Tiên văn này, cũng không thể để ngươi lấy được!

Mọi người ở đây đều biết, sáng tác Phù Vận Tiên Văn là phải dựa vào linh cảm. Tác phẩm đầu tiên thường đã tập trung tuyệt đại bộ phận linh cảm của tác giả, đã tràn ngập linh khí.

Phục chế phẩm sau đó, chỉ có thể tính là chế tác máy móc mà thôi, cảm giác căn bản không cách nào so sánh với tác phẩm nghệ thuật đầu tiên.

Tiên Nhân bình thường căn bản không cảm giác được, thế nhưng đến cấp bậc như chín đại cự đầu, vậy thực sự là sai một ly đi ngàn dặm, cảm giác đã phi thường rõ ràng rồi.

Bởi vậy lời nói vừa rồi của Thiên Điểu Phượng, mọi người trực tiếp không để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui