Tiên Tuyệt

Thạch Long giao cho Vũ La một chiếc bạch ngọc giới chỉ:

- Đây là chứng nhận vào cửa của tòa tinh không phù đảo kia, chỉ cần đưa giới chỉ này vào trong kết giới phong ấn tự nhiên là có thể mở ra tòa phù đảo kia. Tọa độ của phù đảo cũng ở trong đó rất dễ dàng là có thể tìm được.

Phương Địch Vũ vội vàng sửa sang lại tấm Phù Vận Tiên Văn kia. Tất cung tất kính giao cho Thạch Long.

Thạch Long tâm tình không tồi, cũng mỉm cười với hắn, Phương Địch Vũ trong lòng mừng thầm.

Vọng Nguyệt tiên sinh từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài điêu khắc tinh mỹ giao cho Vũ La:

- Vũ tiểu ca, đây là ngọc bài tùy thân của ta, ngươi nếu như rảnh rỗi, không ngại tới Vọng Nguyệt sơn trang chơi, chỉ cần đưa ngọc bài này ra, người phía dưới sẽ lập tức dẫn ngươi tới gặp ta.

Vũ La khách khí một câu, thu ngọc bài lại.

Cự đầu khác thấy vậy lập tức nối đuôi nhau mà lên, thi triển các loại thủ đoạn kết nối giao tình.

Vô cùng náo nhiệt, chín đại cự đầu đều xem như là đã để lại quy ước sau này với Vũ La, sau đó lần lượt cáo từ. Bọn họ đều rất bận, vì một vị Tam Phù Thiên Công mới tấn chức đã làm lỡ thời gian dài như vậy, cũng đã là phá lệ rồi.

Sau khi chín đại cự đầu đi, Phương Lộc Hiếu cười nói:

- Tiên sinh gióng một tiếng chuông kinh động thiên hạ, tương lai nhất định tiền đồ không thể hạn lượng, Thập Phương thương hành sau này rất nhiều chỗ dựa vào tiên sinh, xin tiên sinh chiếu cố!

Vũ La cười khổ:

- Lão gia tử ngài khách khí với ta như vậy, ta thực sự không biết nên nói thế nào.

Phương Lộc Hiếu cười ha ha, vỗ vai Vũ La thật mạnh:

- Ta biết Vũ tiểu ca là người nhớ tình cũ, đi, chúng ta đi uống mấy chén.

- Chẳng dám không tuân mệnh.

Tầng cao nhất của Phù Đảo năm tầng, một tòa trúc ốc vô cùng đơn giản ẩn giấu ở trong biển trúc xanh biêng biếc, gió nhẹ thổi đén, rừng trúc lay động xào xạc, giống như mỹ nhân thôi tiêu trên đỉnh núi xa.

Nhà trúc mở cửa sổ, gió thổi đến mát rượi sảng khoái.

Vũ La ngồi ngay ngắn bên bàn trà, gật đầu nói:

- Lão gia tử thực sự là biết hưởng thụ, địa phương này còn tốt hơn rất nhiều so với những thủy tạ liên đình mở tiệc chiêu đãi khách ngày trước.

Phương Lộc Hiếu hơi lộ vẻ áy náy:

- Cũng không phải lão đầu tử không thật lòng với bọn họ, chỉ là nơi này quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy.

Phương Địch Vũ cũng ở một bên tiếp đãi, tiếng bước chân truyền đến, một mỹ nhân bạch y bê một chiếc khay gỗ chậm rãi bước đến.

Nàng một đầu tóc đen, dài mượt vấn ở sau lưng, toàn thân trên dưới không có một món vật phẩm trang sức, làm cho người ta có một cảm giác tự nhiên trọn vẹn.

Nữ tử sau đi tiến vào, hơi cúi đầu:

- Cha, huynh trưởng.

Phương Lộc Hiếu hướng Vũ La mỉm cười:

- Đây là nữ nhi nhỏ nhất của ta Phương Địch Hương, chúng ta uống rượu, bảo nó tới rót rượu.

- Quả thật không dám đảm đương...

Phương Lộc Hiếu xua tay:

- Nàng là người một nhà, chúng ta nói chuyện cũng thuận tiện. Nếu như đổi một thị nữ khác, có những lời chúng ta không tiện nói ra.

Phương Địch Hương cũng ngẩng đầu mỉm cười:

- Vũ tiên sinh không cần khách khí, cũng không phải việc gì khó làm.

Nữ hài này con mắt đặc biệt sáng, con ngươi giống như điểm đen, lóe ra một loại quang mang làm cho người ta mặc cảm tự ti. Da thịt trong hơn sương, trắng hơn tuyết, đặc biệt mềm mại, ngũ quan gần như hoàn mỹ, phối hợp với cái cằm đầy đận, quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật cao quý.

Nàng ở bên cạnh rót rượu, lần lượt rót cho Vũ La, Phương Lộc Hiếu và Phương Địch Vũ.

- Mời, mong rằng sẽ hợp khẩu vị của ngươi.

Phương Lộc Hiếu nói.

Vũ La nâng chén rượu lên, rượu màu hổ phách lay động trong chén ngọc trắng nõn, hương rượu thuần hòa bay vào trong mũi, thử một ngụm, quả thực là hảo tửu.

Khi ủ rượu chắc là đã cho thêm nguyên liệu sung túc khí tiên linh nào đó, rượu vào bụng liền có một cỗ tiên nguyên khí chạy toàn thân, nhất thời thần thanh khí sảng.

- Hảo tửu!

Phương Lộc Hiếu lấy ra chiêu đãi khách khẳng định sẽ không kém. Hắn uống một hơi cạn sạch, Phương Địch Hương bên cạnh hé miệng cười, môi anh đào hồng nhuận như ngọc, tay trắng nõn nà như mỡ đông nâng bình rượu bằng sứ men xanh lên, vững vàng rót đầy cho hắn.

Bạch y, tay trắng, sứ men xanh, rượu hồ phách, phối hợp cùng một chỗ, có một vẻ đẹp có thể chấn động lòng người

Mặc dù Phương Lộc Hiếu nói Phương Địch Hương ở đây, bọn họ nói chuyện không cần cố kỵ, nhưng trên thực tế bọn họ cũng chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, cũng không có thực sự nói đến vấn đề gì.

Cái gì nên nói lúc trước đều đã nói rồi, mọi người đều là người giữ chữ tín, không cần nhiều lời.

Một bình mỹ tửu rất nhanh đã uống hết, Vũ La đang ngồi chợt nói:

- Tòa tinh không phù đảo này tính là ta chiếm tiện nghi, quy ra tiền tám ngàn vạn, tiền phí của Thập Phương thương hành hẳn là tám mươi vạn.

Phương Địch Vũ cũng không chối từ:

- Tiền nên thu, chúng ta nhất định sẽ thu.

Hai người điều chỉnh con số trên giới chỉ tiên ngọc của mình, Vũ La xuất, Phương Địch Vũ thu, hai chiếc giới chỉ chạm nhẹ một cái, giao dịch hoàn thành.

Phương Địch Vũ giơ chén rượu lên:

- Nào, Vũ tiên sinh, sau này có chỗ nào cần Thập Phương thương hành chúng ta hồ trợ cứ việc mở miệng.

Vũ La uống rượu xong, buông chén xuống:

- Ngài nói rất đúng lúc, thật đúng là có chút việc làm phiền các ngươi.

Phương Địch Vũ đưa tay nói:

- Tiên sinh cứ việc nói.

Vũ La mới nói ra mục đích chân chính lần này của mình:

- Không biết Thập Phương thương hành có thiên địa Linh Vật gì không?

Thiên địa Linh Vật, khái niệm này rất rộng lớn rất chung chung, thế nhưng thiên địa Linh Vật chân chính đẳng cấp cực cao, hơn nữa bởi vì có linh tính rất cao, hiểu biết cách đón may mắn tránh tai họa, đặc biệt khó bắt được.

Phương Địch Vũ cười khổ:

- Cái này thực đúng là không có. Ngươi cũng biết thiên địa Linh Vật có bao nhiêu tranh đoạt, chỉ cần vừa có thiên địa Linh Vật đẳng cấp cao xuất hiện, lập tức sẽ bị người đoạt mua, cho dù là trong tay Tiên Ma thương hành chỉ sợ cũng không có sẵn thiên địa Linh Vật.

Vũ La thất vọng một trận, Phương Lộc Hiếu lão gia tử bên cạnh suy tư chốc lát, nói:

- Không có sẵn, chẳng qua có một địa phương thật ra có thể đi thử xem, có lẽ có thể bắt được một món.

Vũ La động tâm:

- Hả? Ở đâu?

Phương Địch Vũ nhìn phụ thân của mình:

- Ngài sẽ không nói nơi đó chứ?

Phương Lộc Hiếu khoát tay chặn lại:

- Ta nói cũng không phải Thiên cổ Tinh, những thiên địa Linh Vật của nơi đó, món nào cũng vô cùng khôn khéo, căn bản không bắt được, bằng không những Tiên Tôn, Ma Tôn kia sao thể để nhiều thiên địa Linh Vật như vậy mà không động.

- Vậy ngài nói là nơi nào?

Phương Lộc Hiếu thoáng có chút đắc ý:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi hiện tại đã là hội trưởng thì rất giỏi sao? Lão tử của ngươi vẫn còn có chút chiêu thức đặc thù, ha ha ha!

Phương Địch Vũ nhìn Vũ La, lộ ra một nụ cười khổ.

- Ba tháng trước có người đã từng ở Ngự Xạ Tinh nhìn thấy một thiên địa Linh Vật, chẳng qua thứ kia đặc biệt nhạy bén, lập tức ẩn độn biến mất không thấy. Có người nói, đến bây giờ còn có mấy người ở Ngự Xạ Tinh tìm kiếm, nhưng thủy chung không chút thu hoạch.

Hắn nhìn Vũ La nói:

- Những thứ này, xem trọng chính là cơ duyên. Nếu như Vũ tiên sinh và thứ kia có duyên, nhất định có thể tìm được.

Lời này của hẳn có chút ý dối người, cơ duyên cái gì, chỉ là thứ hư vô mờ ảo, thế nhưng Vũ La tin tưởng cơ duyên của mình ở Ngũ Phương Giới đã sớm nghiệm chứng qua.

Vũ La cẩn thận suy nghĩ một phen, mở miệng hỏi:

- Nếu như muốn đi Ngự Xạ Tinh sưu tầm thiên địa Linh Vật cần tiêu tốn bao nhiêu?

Phương Lộc Hiếu nhìn nhi tử, Phương Địch Vũ vội vã tính toán cho hắn:

- Ngự Xạ Tinh rất nguy hiểm, hiện tại lại có thêm mấy người tìm kiếm thiên địa Linh Vật, tự nhiên càng phải cẩn thận. Ít nhất phải có sáu tên hộ vệ, thực lực bình quân trên tứ phẩm mới có thể đảm bảo an toàn, nếu như muốn ổn thỏa một chút thì cần tám gã. Dựa theo giá thị trường hiện tại, thuê tám tên hộ vệ tứ phẩm, mỗi một tháng phải hao phí mười sáu vạn tiên ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui