Tiên Tuyệt

Tiêu Minh Viễn nói xong, đứng dậy đã khôi phục sự uy nghiêm của Tam tiêu đầu, hai tay chắp sau người, vô thanh vô tức rời đi chỉ để lại Dạ Huy tâm tình phức tạp đứng ở trên thềm đá.

Tiêu Minh Viễn nói với Dạ Huy toàn là lời nói thật, chẳng qua chỉ là lời nói thật không có nói hết toàn bộ.

Ngoại trừ nhân tố cảm tình cá nhân, bọn họ nguyện ý bán Dạ Huy cho Vũ La cũng là dễ hiểu: Trên người Dạ Huy đã khắc lên dấu vết thật sâu của Vĩnh Vũ tiêu cục. Có Dạ Huy ở bên cạnh Vũ La, giữa Vũ La và Vĩnh Vũ tiêu cục sẽ có một sợi dây gắn bó.

Thông qua sợi dây này, Vĩnh Vũ tiêu cục sẽ có thể một mực bảo trì quan hệ tốt đẹp với một vị Tam Phù Thiên Công.

Hai nguyên nhân này đều là chân thực, bản thân Tiêu Minh Viễn cũng không nói rõ, một nguyên nhân kia càng thêm quan trọng, nhân tính vốn chính là phức tạp.

Vũ La là vì Vĩnh Vũ tiêu cục luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, bởi vậy tài liệu, sân bãi đều là Vĩnh Vũ tiêu cục chuẩn bị. Phương Địch Hương cùng ngày đã trở về, nàng vốn cho rằng thế nào cũng phải chờ hơn ba tháng, lại không ngờ rằng hai ngày sau đó, người của Vĩnh Vũ tiêu cục đã chạy tới báo cho nàng, Vũ La xuất quan rồi!

Phương Địch Hương cảm thấy tim mình như chìm xuống: Thời gian hai ngày có thể luyện chế ra được bảo bối gì? Chỉ sợ đã thất bại rồi, điều này có thể có chút phiền phức. Nàng cũng không chải đầu trang điểm, vội vàng chạy đi Vĩnh Vũ tiêu cục.

Nàng ngồi xe ngựa, một đường bay nhanh, trong lòng lại vẫn lo sợ bất an, có chút lo lắng cho Vũ La, cũng là đang lo lắng cho mình.

Chẳng trách Phương Địch Hương có ý nghĩ như vậy, chuyện Vũ La hai ngày triện khắc một bộ Phù Vận Tiên Văn, Phương Địch Vũ cũng không nói với nàng, Về phần là hữu ý hay là vô ý, vậy không dễ nói rồi.

Thông thường mà nói, một vị Tam Phù Thiên Công luyện chế một món Phù Hạch Tiên Binh chí ít cũng cần thời gian ba tháng, ở Tiên giới với thọ mệnh dài gần như không có điểm tận cùng mà nói, ba tháng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Bởi vậy Vũ La hai ngày đã đi ra, người của Vĩnh Vũ tiêu cục lại không nói rõ ràng, Phương Địch Hương tự nhiên cho rằng Vũ La đã thất bại. Thất bại thực ra cũng không có gì, cho dù là Tam Phù Thiên Công thâm niên nhất cũng không thể đảm bảo mỗi lần sáng tác đều có thể thành công. Thế nhưng thời điểm thất bại lần này quá quan trọng rồi, lần đầu tiên nha, Thập Phương thương hành giới thiệu Tam Phù Thiên Công, lần đầu tiên luyện chế Phù Hạch Tiên Binh cho người ta lại thất bại, trong lòng người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Mà Phương Địch Hương lo lắng cho mình, lại bởi vì tính toán riêng của nàng.

Phương Lộc Hiếu lão gia tử con nối dòng không ít, con trai trước sau đã sinh bảy người, con gái cũng đã sinh ba người. Giống như rất nhiên Tiên Nhân sinh ra ở Tiên giới, trong những con nối dòng này đại bộ phận đều không nên thân.

Phương Địch Vũ không phải là lão Đại, hắn là một người có khả năng nhất.

Sáu nhi tử khác so sánh với Phương Địch Vũ đó là cách biệt một trời một vực. Phương Lộc Hiếu cũng sớm nhìn thấy điểm này, sáu nhi tử đều có an bài, đảm bảo bọn họ cơm áo không lo là được, thế nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ nhúng tay vào trong công việc của Thập Phương thương hành.

Mà hai người khác trong ba nữ nhi cũng đã an bài tốt, trực tiếp mang ra kết thân với người, hai lần cơ hội, Thập Phương thương hành hai lần bay lên.

Đáng tiếc Phương Lộc Hiếu trong hạnh phúc cũng có phiền não, đó chính là Phương Địch Hương.

Mặc dù Phương Địch Hương là nữ hài, thế nhưng các phương diện đều không kém hơn so với Phương Địch Vũ. Người một khi có tài, thì cũng có dã tâm, Phương Địch Hương không muốn giống như hai tỷ tỷ bị mang ra kết thân, trở thành vật hy sinh để gia tộc mở rộng sự nghiệp.

Thế nhưng, Phương Địch Vũ đã sớm tiếp nhận Thập Phương thương hành, nàng căn bản không có cơ hội.

Sự xuất hiện của Vũ La khiến nàng nhìn thấy một cơ hội.

Vũ La vừa mới phi thăng đã trở thành một vị Tam Phù Thiên Công, hơn nữa nhìn qua tiền đồ vô lượng. Nếu như có thể làm tốt quan hệ với Vũ La, tương lai có hắn trợ giúp, chưa chắc không thể từ sau vượt lên phía trước, chiếm được chỗ đứng chân vững vàng trong hang ngũ các thương hành.

Nếu như Vũ La vừa làm đã hỏng, sợ rằng tương lai sẽ phủ kín một bóng ma.

Khi Phương Địch Hương tiến vào Vĩnh Vũ tiêu cục, trong lòng thực ra đã quyết định chú ý, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Vũ La, dù cho trả giá lớn, tương lai bị phụ thân trách phạt! Bảo vệ được Vũ La, mình sẽ còn có cơ hội!

Nàng nghĩ như vậy, theo người của Vĩnh Vũ tiêu cục đi vào bên trong, chợt nghe được một trận cười sảng khoái:

- Ha ha, Phương muội tử tới rồi, ta phải cảm tạ ngươi nha!

Tiêu Minh Viễn không giống như là đang nói mát, hơn nữa thanh âm có vẻ cực kỳ vui mừng. Phương Địch Hương sửng sốt: Đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Vũ La đã bất ngờ thành công rồi? Thời gian hai ngày, một món Phù Hạch Tiên Binh? Điều này, điều này không có khả năng chứ?

Đây là một viện lạc bí ẩn của Vĩnh Vũ tiêu cục, ánh sáng trong chính sảnh cũng không phải đặc biệt sáng sủa. Tiêu Minh Viên hưng phấn đứng dậy đi ra nghênh đón, Vũ La ngồi ở trên một chiếc Thái Sư ỷ, có vẻ có chút nhàn nhã uống trà.

Trên chiếc bàn Nam Hồng mộc bên cạnh Thái Sư ỷ bày một món đồ vật.

Mặc dù ánh sáng mờ tối, mặc dù đồ vật kia ảm đạm vô quang, thế nhưng Phương Địch Hương vẫn liếc mắt là thấy được món đồ kia có vẻ kỳ quái, rõ ràng hẳn là không bắt mắt, vậy mà lại khiến nàng liếc mắt là nhìn thấy.

Thứ này là một chiếc hộ tý (bảo vệ tay) tinh xảo, cũng không dài, ước chừng cũng có thể bao trùm cánh tay. Trên hộ tý triện khắc hoa văn tinh mỹ, phức tạp làm cho người ta nhìn không rõ sự vận hành của đường cong.

Mà một đồ án lớn nhất trên hộ tý, chính là một chiếc hồ lô màu vàng nhạt. Hoặc là nói vốn chính là một chiếc hồ hô khảm ở trên hộ tý mà thôi.

- Đây là...

Tiêu Minh Viễn tâm tình vui sướng:

- Đây là Phù Hạch Tiên Binh của Vũ tiên sinh luyện chế cho chúng ta. Ha ha ha, Phương muội tử, ta thật sự phải cảm ơn các ngươi nha, đương nhiên rồi, càng phải cảm tạ Vũ tiên sinh.

Phương Địch Hương vẫn có chút khó có thể tin:

- Chỉ qua thời gian hai ngày, đã thành công rồi sao?

Tiêu Minh Viễn cũng cảm khái, trong ánh mắt nhìn về phía Vũ La đã có thêm một tia nóng bỏng:

- Ta cũng không ngờ rằng, thời gian hai ngày Vũ tiên sinh đã hoàn thành một tác phẩm này, nếu như truyền ra điều này, toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà đều phải chấn động rồi!

Hắn nhìn thấy sắc mặt Vũ La tỏ vẻ không vui, vội vàng bổ sung:

- Ngài yên tâm, tin tức này, tuyệt đối sẽ không truyền ra từ Vĩnh Vũ tiêu cục chúng ta.

Vũ La mỉm cười:

- Tiêu huynh không cần khách khí với ta nữa, c đây là hợp tác, ngươi cũng không nợ ta cái gì.

Tiêu Minh Viễn trừng mắt:

- Ai nói, lúc trước ngươi nói là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, kết quả ngươi đã cho chúng ta một món lục phẩm hạ! Chúng ta thiếu ngươi nhiều lắm!

Phương Địch Hương trợn mắt há mồm:

- Ngươi nói cái gì, lục... Lục phẩm hạ!

Tiêu Minh Viễn nhìn Phương Địch Hương có chút hâm mộ:

- Đúng vậy, lục phẩm hạ! Ngươi có thể tin tưởng không? Vũ tiên sinh quả thực chính là thiên tài trong Tam Phù Thiên Công. Ta hiện tại thật sự đố kị với Thập Phương thương hành các ngươi nha, bị các ngươi gặp được Vũ tiên sinh trước.

- Chúng ta đã kiểm nghiệm qua, tuyệt đối là lục phẩm hạ, sẽ không sai.

Tiêu Minh Viễn nói xong, vô cùng cẩn thận cầm món Phù Hạch Tiên Binh kia lên, đeo ở trên cánh tay của mình, khẽ phát lực, tiên nguyên thông thuận chảy vào trong Phù Hạch Tiên Binh.

Từng đường cong sáng lên, chiếc hồ lô màu vàng nhạt trên hộ tý kia vù một tiếng bay lên, ngưng tụ trong bụng hồ lô thành một điểm hào quang sáng rực.

Hồ lô không ngừng xoay tròn, dường như tìm kiếm mục tiêu công kích. Khi chuyển tới bên phía Phương Địch Hương, nàng rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới, mình tuyệt đối không có khả năng ngăn cản!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui