Tiên Tuyệt

Tiêu Minh Viễn hài lòng không ngừng gật dầu, thu tiên nguyên lại, món Phù Hạch Tiên Binh này cũng chậm rãi yên lặng xuống. Trong nhay mắt ngắn ngủi vừa rồi, mặc dù ngưng mà không phát, thế nhưng Phương Địch Hương đã nhìn ra từ trên phản ứng của lực lượng, tuyệt đối là lục phẩm hạ!

Mặc dù ở trong hàng Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm hạ xem như là yếu kém, nhưng cảnh giới này lại là hàng thật giá thật.

Tiêu Minh Viễn vô cùng cẩn thận tháo món Phù Hạch Tiên Binh kia xuống, sau đó từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một chiếc hộp sắt mặt ngoài khắc đầy hoa văn trận pháp, đặt món bảo vật này vào, có bốn trận pháp khóa, khóa tất cả bốn phía của chiếc hộp lại.

- Vũ tiên sinh, ngươi yên tâm, Vĩnh Vũ tiêu cục chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi bằng hữu!

Tiêu Minh Viễn nói xong, liền thấp giọng căn dặn một gã thủ hạ, tên thu hạ kia gật đầu, lập tức đi ra ngoài. Một lát sau, Dạ Huy dẫn số Mười Một và số Bảy đi vào.

Trang phục của Dạ Huy vẫn là một thân bưu hãn kia, dường như không định thay đổi mình.

Số Bảy và số Mười Một rõ ràng đã chải đầu rửa mặt qua, sửa sang mười phần chỉnh tề, tóc trên đầu hết sức gọn gàng.

Số Mười Một sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, trong hai mắt chỉ có lạnh lùng, đôi môi màu vỏ quýt dùng sức mím lại, đi theo phía sau Dạ Huy, nhìn không chớp mắt.

Trên người số Bảy lại có thêm một tia linh tính, ở trong hoàn cạnh tàn khốc như vậy, còn có thể bảo trì linh tính như vậy cũng thật sự không dễ dàng. So với tướng mạo xem như là thanh tú của số Mười Một, số Bảy lại có vẻ rất bình thường, con mắt không lớn, tướng mạo xem như là trung bình. Người như vậy ném vào giữa đám người sẽ không tìm ra.

Tiêu Minh Viễn chỉ Vũ La nói với ba người:

- Vũ tiên sinh sau này chính là chủ nhân của các ngươi, phải chăm chỉ làm việc cho Vũ tiên sinh. Bằng không, có hậu quả gì bản thân các ngươi hiểu được.

Ba người khom người hướng Vũ La thi lễ, yên lặng không nói đi đến đứng phía sau Vũ La.

Sau đó lại có sáu gã tiêu sư đến, Tiêu Minh Viễn lần lượt giới thiệu, đây là một phần của giao dịch, sáu người này sẽ làm bạn với Vũ La ba tháng, tất cả chi phí do Vĩnh Vũ tiêu cục gánh chịu.

Vũ La đặt chén trà xuống, đứng dậy nói:

- Tiêu huynh an bài tận tâm như vậy, tại hạ vô cùng cảm kích. Sự tình khẩn cấp ta không lưu lại nữa, bây giờ xuất phát, chúng ta lần sau gặp lại!

Tiêu Minh Viễn biết Vũ La còn có việc, không giữ lại nữa, một đường đưa bọn họ ra cửa chính, vẫy tay tạm biệt.

Ba gã cận vệ và sáu gã bảo tiêu đi theo phía sau xe ngựa, ngồi trên xe chỉ có Vũ La và Phương Địch Hương.

Sáu gã tiêu sư đều là thực lực tứ phẩm trung và tứ phẩm thượng, so với yêu cầu của Vũ La đều cao hơn một đẳng cấp nhỏ.

Mà ba gã cận vệ, đẳng cấp của số Bảy là ngũ phẩm hạ, đẳng cấp của số Mười Một là ngũ phẩm trung. Thế nhưng bọn họ đã trải qua sự huấn luyện tàn khốc nhất của huấn luyện doanh, đều có thể chiến thắng tu sĩ cao hơn một cảnh giới so với mình, hơn nữa một điểm quan trọng nhất là tuyệt đối trung thành, dũng mãnh không sợ chết!

Về phần Dạ Huy, cảnh giới của hắn đã là tứ phẩm thượng, rốt cuộc lợi hại tới mức nào, Vũ La cũng không nhìn ra.

Có thể nói, hành trình Ngự Xạ Tinh lần này, lực lượng phòng ngự bình thường đã đủ rồi.

Thế nhưng Vũ La còn cần hai người: Một cao thủ trên nhị phẩm tọa trấn, một người dẫn đường.

Dẫn đường có thể đến Ngự Xạ Tinh rồi tìm sau, thế nhưng vấn đề cao thủ tọa trấn phải lập tức giải quyết.

Trang sức trong xe ngựa của Phương Địch Hương cũng không lộ vẻ mười phần nữ tính hóa, vô cùng đơn giản, vô cùng mộc mạc, rất tương xứng với phong cách y phục thường ngày của Phương Địch Hương. Chẳng qua một ít bày biện, trang trí trong xe ngựa đều là đơn giản mà phóng khoáng, chất liệu có chọn lọc, có thể nhìn ra chủ nhân là nhân vật tâm tư tinh tế nhưng không câu nệ tiểu tiết.

Phương Địch Hương rất quen thuộc đối với Cửu Dương Tinh, cũng không cần suy xét đã nói với Vũ La:

- Tiên sinh, hiện tại có đi tìm cao thủ tọa trấn hay không?

Vũ La tự nhiên gật đầu:

- Còn phải làm phiền ngươi.

Phương Địch Hương cười nói:

- Tiên sinh quá khách khí rồi.

Nàng vén màn xe, căn dặn xa phu bên ngoài:

- Đi Binh Đạo Phường! Nhanh!

Xa phu đáp một tiếng, Vũ La cảm giác được tốc độ của xe ngựa dưới thân rõ ràng đã tăng lên ba phần.

- Binh Đạo Phường chính là nơi các cường giả của Cửu Dương Tinh tụ tập.

Phương Địch Hương giới thiệu.

Trên xe ngựa này có tiêu chí của Thập Phương thương hành, ở Cửu Dương Tinh, Thập Phương thương hành tuyệt đối là một quái vật khổng lồ, bởi vậy một đường thông suốt không trở ngại, người bên ngoài nhìn thấy từ xa đã tránh đường cho xe ngựa. Chỉ mất thời gian ăn một bữa cơm đã đi tới Binh Đạo Phường trong miệng Phương Địch Hương.

Đây là một đường phố nhỏ rất đặc biệt, lẻ loi vắt ở trên một mảnh sa mạc mênh mông của Cửu Dương Tinh. Toàn bộ con đường chỉ dài ba dặm, ngoại vi trồng một loại cây kỳ lạ, cho dù ở ở trong sa mạc vẫn sinh trưởng xanh tốt, từ xa nhìn lại giống như một con sâu xanh cực lớn nằm trên sa mạc màu vàng.

Đường phố chật hẹp, xe ngựa căn bản không vào được, người ở bên trong cũng đều đi bộ.

Mặc dù Phương Địch Hương nói nơi này chính là nơi tụ tập của cường giả Cửu Dương Tinh, thế nhưng Vũ La nhìn hai bên đường phố đều là phòng nhỏ, khác xa so với đãi ngộ mà các cường giả nên có.

Đầu của con đường này có một tòa cổng chào cổ xưa, dùng một loại nham thạch màu đen mà Vũ La không biết điêu khắc mà thành. Gió nóng xen lẫn cát từ trong sa mạc thổi tới, xuyên qua một mảnh điêu khắc trạm trổ rỗng trên cổng chào kia, phát ra từng trận quái thanh u u, giống như quỷ khóc.

Trên cổng chào có ba chữ lớn: Binh Đạo Phường.

Xông qua cổng chào, Vũ La trong lúc vô ý nhìn lại, mặt sau cổng chào khắc một hàng chữ lớn: Không khom lưng cúi đầu, chẳng qua vì tiền không đủ.

Vũ La suýt chút nữa bật cười, câu nói chẳng ra gì này lại biểu đạt rất thích đáng tác dụng của Binh Đạo Phường.

Nơi này là nơi tụ tập của cường giả, cường giả nơi này cũng không cao ngạo, chỉ cần giá hợp lý, bọn họ nguyện ý làm rất nhiều việc cho ngươi.

Vẫn là câu nói kia, Tiên giới tuyệt đối không thiếu thiên tài, chấm điểm thiên tư trên tám mươi chỗ nào cũng có, trên chín mươi cũng không hiếm thấy. Thế nhưng nếu muốn trở thành cao thủ chân chính, chỉ dựa vào thiên tư có ích lợi gì? Ngươi cần có rất nhiều tài nguyên xếp thành cầu thang, mới có thể leo lên từng bước một.

Tiên giới có vô số cường giả không thân phận, không bối cảnh, bọn họ muốn tiến thêm một bước thì phải nghĩ biện pháp kiếm tiền. Đây chính là ý nghĩa tồn tại của Binh Đạo Phường.

Thế nhưng, cường giả có thân phận của cường giả, nhất định phải cao ngạo, không thể hạ thấp quá mức. Nói trắng ra, chính là giá tiền phải cao, quá ít chúng ta sẽ không khom lưng.

Con đường trong Binh Đạo Phường cũng không biết đã làm từ bao nhiêu năm trước, cao thấp không bằng phẳng, bước đi trên đó có chút khập khiễng. Vũ La vừa đi vừa quan sát, trên đường rất vắng vẻ, không thấy có bao nhiêu người đi đường, cho dù là trong nhà nhỏ hai bên phần lớn cũng là trống không.

Lộ trình ba dặm chỉ chốc lát đã đi một nửa. Phương Địch Hương chỉ vào một gian nhà nhỏ nói:

- Tiên sinh nhìn xem người này thế nào?

Cửa của nhà nhỏ mở ra, cửa loang lổ tang thương, sơn dầu đã sớm bong ra từng mảng, lộ ra hoa văn vốn có của mảnh gỗ ở bên trong. Nhờ bám bụi đã nhiều năm, đường vân này tầng tầng lớp lớp, có một loại mỹ cảm cổ xưa.

Trên ván cửa dùng phẩm màu đen viết tư liệu cơ bản của vị cao thủ này: Họ tên, đẳng cấp, sở trường.

Sở dĩ Phương Địch Hương đề cử người này cho Vũ La là bởi vì đẳng cấp của vị cao thủ này không tồi, chính là nhị phẩm trung. So với những cao thủ nhị phẩm hạ nhìn thấy trước đó hiển nhiên càng thêm đảm bảo.

Thế nhưng Vũ La lại lắc lắc đầu.

Cao thủ của Binh Đạo Phường này đều là người tự do, hắn vẫn nghĩ có thể mời chào tới phải luôn dốc sức cho mình. Trong tay hắn nắm giữ lợi thế tốt nhất để những cao thủ này cống hiến: Phù Vận Tiên Văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui