Tiên Tuyệt

Hoàng Hầu dẫn mọi người lên đảo, sau đó mới nói:

- Tiên sinh, chính là nơi này. Chúng ta cảm thấy dưới hòn đảo này có điểm gì cổ quái, nhưng lặn xuống xem qua dòng nước có chút kỳ lạ, dường như có một lực lượng nào đang thao túng, ngăn cản chúng ta tiến về phía trước.

Lương Mạt Vũ nhìn qua xung quanh một vòng, không nói nửa lời, vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn Vũ La.

Vũ La khoát tay:

- Không cần lo tới bên dưới hòn đảo, địa phương thật sự có vấn đề chính là ở đó!

Hắn đưa tay chỉ ra, chính là phương hướng ba ngọn thạch phong nghiêng kia.

Bọn Hoàng Hầu ngơ ngác không hiểu:

- Ở đó ư, vì sao tiên sinh nhìn ra được...

Vũ La cũng không nói gì, dẫn đầu bay qua đó. Ba người Dạ Huy cùng bay nhanh theo sau, sợ hắn xảy ra chuyện.

Vũ La vừa bay vừa đánh giá khoảng cách, tới đúng địa điểm bèn dừng lại:

- Hẳn là ngay bên dưới chỗ này.

Lương Mạt Vũ quay đầu nhìn lại xem thử. Nếu thái dương mọc lên từ phía Đông, như vậy ánh sáng của nó sẽ chiếu vào sau lưng ba ngọn thạch phong. Theo phương hướng nghiêng của thạch phong, tia sáng đầu tiên vừa khéo dừng trên mặt nước chỗ bọn họ đang đứng.

Y liền gật gật đầu.

Lăng Hổ Quy vẫn luôn chú ý y, thấy y tỏ vẻ như biết trước, không nhịn được bèn hỏi:

- Vì sao ngươi biết được?

Lương Mạt Vũ trợn ngược hai mắt, đồng tử và lỗ mũi cùng nhau hướng lên trời:

- Bản tọa không cần phải giải thích với ngươi.

Lăng Hổ Quy hỏi cũng chỉ là do thói quen, lúc này cũng không so đo với y, chỉ bĩu môi một cái:

- Hừ, chỉ giỏi làm ra vẻ, rõ ràng là chính mình cũng không biết rõ.

Nhưng Lương Mạt Vũ không bị khích tướng, cứ mặc kệ y.

Vũ La cũng không nói gì, chuyến đi này hắn có hai mục tiêu lớn nhất, thứ nhất là thiên địa Linh Vật, thứ hai chính là Lương Mạt Vũ. Nếu Lương Mạt Vũ đã hiếu được, Vũ La cũng không cần giải thích cùng người khác.

Ánh mắt trông mong của Lăng Hổ Quy lập tức bị Vũ La bỏ qua.

Vũ La tiếp tục chỉ xuống phía dưới:

- Lôi Quá, ngươi xuống dưới xem.

Lôi Quá phòng ngự hùng mạnh, phái đi dò đường là thích hợp nhất.

Lôi Quá nhận được mệnh lệnh, thân mình trầm xuống, rơi xuống dưới nước đánh rầm. Vũ La đã phái Lôi Quá đi, mọi người cũng không tiện nói gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ xem.

Trên thực tế trong lòng bọn Hoàng Hầu vẫn không cho là đúng. Dưới hòn đảo này bọn họ đã từng điều tra qua sơ bộ, khẳng định là có vấn đề. Vũ La đích thật là Tam Phù Thiên Công, địa vị tôn cao, nhưng Vũ La cũng chỉ mới tiến vào Tiên giới không được bao lâu. Kiến thức của hắn làm sao có thể so sánh cùng bọn tiêu sư từng vào Nam ra Bắc như Hoàng Hầu?

Bất quá tuy bọn Hoàng Hầu nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra để tránh chọc giận Vũ La. Dù sao đến lúc đó nếu không có phát hiện gì, trở về là được, không cần phải đắc tội với Vũ La.

Không bao lâu sau chợt nghe tiếng nước chảy vang lên rào rào, Lôi Quá từ dưới nước ngoi lên.

Y vừa vẩy nước trên người vừa nói với Vũ La:

- Dưới lớp bùn có một phiến đá.

Mọi người không ngờ bên dưới thật sự có một phiến đá như vậy, bất quá chỉ là một phiến đá cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Bọn Hoàng Hầu cười thầm trong lòng, Vũ tiên sinh quả thật vô cùng may mắn, chó ngáp phải ruồi.

Tuy nói như thế, bọn Hoàng Hầu đặc biệt ân cần, kẻ trước người sau nối đuôi nhau phóng xuống nước. Lương Mạt Vũ lặng lẽ quan sát cảnh này, chợt lạnh lùng thốt ra một câu bên cạnh Lăng Hổ Quy:

- Đúng là bọn con buôn!

Mặt Lăng Hổ Quy bừng đỏ, sắc mặt hành động của sáu người kia, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, người sáng suốt sao lại không biết là chuyện gì? Y bị châm chọc nhưng không tiện cãi lại, chỉ có thể xấu hổ cùng theo mọi người xuống.

Mọi người không thể hăng hái như Lôi Quá, dù sao y cũng là cận vệ của Vũ La, mỗi người đều có thủ đoạn tỵ thủy của mình, hoặc là tiên thuật, hoặc là Tiên Kh�rốt cục sáu người Hoàng Hầu đã chuẩn bị sẵn sàng dưới nước, chờ tiếp ứng Vũ La.

Lôi Quá đi trước dẫn đường, không bao lâu sau đã tới đáy nước, quả nhiên có một phiến đá thật lớn chôn sâu dưới lớp bùn, chỉ còn lộ ra bên ngoài một góc nhỏ.

Phiến đá này cũng không biết dùng tài liệu gì điêu khắc mà thành, ngâm mình ở dưới nước cũng không biết bao nhiêu năm, lại không hề bám chút rong rêu, nhìn bề ngoài hoàn toàn như mới.

Trên góc phiến đá lộ ra có khắc một ít hoa văn, Lăng Hổ Quy nhìn mà không hiểu, y cũng chưa từng thấy qua những hoa văn này.

Vũ La dạo qua phiến đá kia một vòng, sau khi tỉ mỉ xem một lúc bèn căn dặn:

- Lấy lên, cẩn thận, không nên chạm vào phiến đá, trước hết hãy rửa sạch bùn đất xung quanh.

Việc này đối với Tiên Nhân mà nói cực kỳ đơn giản, Hoàng Hầu vung tay lên, một tên tiêu sư tiến lên, vận chuyển tiên nguyên quét sạch tất cả bùn đất bám trên bề mặt phiến đá.

Phiến đá lộ ra chân diện mục, to hơn dự liệu của mọi người. Bề rộng gần mười trượng, dài sáu mươi trượng, mặt trên hoa văn dày đặc, thoạt nhìn như là nhiều đạo linh văn, nhưng còn xinh đẹp hơn cả linh văn, tất cả mọi người cũng không chắc lắm.

Lăng Hổ Quy nhìn lại, dường như sắc mặt Lương Mạt Vũ vĩnh viễn bình thản ung dung như vậy, chỉ là lực chú ý của y thủy chung đặt trên người Vũ La.

Làm sao Vũ La lại không biết?

Hắn muốn mời chào Lương Mạt Vũ, tự nhiên Lương Mạt Vũ sẽ âm thầm quan sát hắn.

Có thể nói Vũ La dẫn dụ được Lương Mạt Vũ theo mình tới Ngự Xạ Tinh này, chính là thành công bước đầu tiên.

Tuy rằng đã có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng Lương Mạt Vũ không phải là người bình thường, chỗ dựa của y vô cùng thâm hậu, khiến cho y từng gặp qua rất nhiều thiên tài. Rốt cục Vũ La có thành công hay không, Lương Mạt Vũ tự có đánh giá của mình, chuyện mà hiện tại Vũ La có thể làm chính là không ngừng bày ra ưu thế của mình.

Phiến đá này cắm xéo xuống dưới bùn, sau khi rửa sạch bùn, phiến đá hình thành một góc nghiêng. Vũ La bước lên đi trên phiến đá vài bước, tới trên một đạo hoa văn chợt vung tay lên. Một đạo linh văn kỳ lạ rơi xuống, giống như giọt nước mưa rơi vào trong sa mạc, bị phiến đá kia hấp thu vô cùng nhanh chóng.

Nhưng phiến đá vẫn không có một chút động tĩnh.

Tuy rằng chân Vũ La di chuyển rất nhanh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra bộ pháp của Vũ La có vẻ kỳ lạ, cứ tới trên một hoa văn là có một đạo linh văn rơi xuống.

Cứ như vậy sau năm đạo linh văn liên tục, lập tức Vũ La từ trên phiến đá bay lên.

Phiến đá này vẫn không hề có động tĩnh gì. Hoàng Hầu không nhịn được hỏi:

- Tiên sinh, đây...

Vũ La ngất lời y:

- Mau...

Hắn còn chưa dứt lời, trên phiến đá kia bỗng nhiên sáng lên một mảnh hào quang, hào quang cấu kết với nhau thành hình một long trảo. Mà năm đầu ngón trảo vừa khéo chính là năm hoa văn mà Vũ La vừa rót linh văn vào.

Hoàng Hầu há hốc mồm.

Long trảo phát lực, bắt đầu đẩy từ dưới lên trên, rất nhanh đã đẩy phiến đá lớn kia ra, lập tức mở ra một cánh cửa.

Từ trong cửa trào ra một cỗ khí tức hùng mạnh, ầm một tiếng tất cả nước đều bị gạt sang bên.

Sau cửa là một thông đạo rộng lớn dẫn xéo xuống phía dưới, không biết dẫn tới nơi nào.

- Không ngờ rằng... Thật sự ở trong này...

Bọn Hoàng Hầu trợn mắt há mồm, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Vũ La chó ngáp phải ruồi. Nhưng vừa rồi long trảo kia mở cửa, hiển nhiên cho thấy Vũ La hiểu rõ nơi này. Lúc trước bọn họ còn tự cho mình là đúng, cảm thấy địa phương mà mình tìm thấy là không sai, khăng khăng một mực cho rằng Vũ La mò mẫm. Hiện tại bọn họ mới thấy, xem ra sáu người mình mới là ếch ngồi đáy giếng.

Không cần Vũ La căn dặn, Lôi Quá đã giành đi đầu tiên.

Nơi này không phải địa phương bình thường, y liên tục kích phát Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Vận Tiên Văn của mình, dốc hết tinh thần đề phòng.

Lôi Quá đi ở phía trước, mọi người nối đuôi theo ở phía sau. Có một lá thuẫn thịt to như vậy, có nguy hiểm gì cũng không cần lo lắng.

Thông đạo vẫn dẫn thẳng xuống phía dưới, vách đá hai bên cứ cách năm trượng lại có một chiếc đèn đồng thật lớn. Hoa văn trên đèn hết sức cổ xưa, trên nổi xanh trông như rêu, không biết đã âm thầm lặng lẽ ngủ say trong thông đạo này bao lâu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui