“Chuyện này nói ra dài lắm”, Diệp Thành ngoáy tai: “Nó là do một vị tiền bối tiên tộc truyền lại cho ta”.
Hồng Trần Tuyết lại mím môi, sau đó chuyển chủ đề: “Ngươi chữa được cả đạo thương, vậy ngươi có thể chữa được ám thương của Chung Giang sư huynh không?”
“Vấn đề này thực sự khó nói”, nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn vừa xoa cằm vừa nói: “Công pháp của tiền bối Chung Giang hơi lạ, nối liền với cảnh giới tu vi, mỗi lần ra tay đều khiến tu vi giảm đi một phần, ám thương kỳ lạ này không nằm trong phạm vi khả năng của ta”.
“Đó đúng là một công pháp kỳ lạ”, Hồng Trần Tuyết thở dài: “Đó là công pháp mà sư tôn ta có được trong một lần đi dạo chơi, ông ấy đã từng nghiêm cấm người của Viêm Hoàng tu luyện, nhưng tiếc là Chung Giang sư huynh vẫn làm”.
“Tiền bối đừng bi quan quá, sẽ có cách thôi”.
“Hy vọng vậy!”, Hồng Trần Tuyết lại thở dài rồi chầm chậm đứng dậy, đang định đi ra ngoài thì bị Diệp Thành gọi lại.
“Có chuyện gì à?”, Hồng Trần Tuyết hỏi.
“Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Tiền bối có thể cho người thu thập, sắp xếp thông tin tình báo về Hằng Nhạc Tông trong thời gian gần đây giúp ta không? Lâu rồi chưa về đó, ta hơi lo lắng”.
Hằng Nhạc Tông?
Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng Hồng Trần Tuyết cũng không chú ý nhiều.
Bây giờ Hồng Trần Tuyết đã biết thân phận thật sự của Diệp Thành nên đương nhiêu có thể hiểu.
“Còn nữa, xin tiền bối giữ bí mật chuyện ta là Diệp Thành giúp ta”, Diệp Thành lại nở nụ cười: “Ta không muốn nhiều người biết chuyện này, một ngày nào đó ta sẽ dẫn Viêm Hoàng đi giết bọn họ để cho bọn họ trở tay không kịp”.
“Vậy ngươi không định cho ta nhìn thấy khuôn mặt thật của người sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành, cuối cùng dừng trên mặt nạ Quỷ Minh của hắn, với nhãn lực của bà cũng không thể nhìn thấu.
“Nhìn mặt ta à, không cần thiết đâu! Ta sợ tối đến tiền bối không ngủ được… tới tìm ta nói chuyện”.
Có lẽ cho rằng Diệp Thành nói linh tinh nên Hồng Trần Tuyết chỉ khẽ nhíu mày, khịt mũi rồi không nói lời nào quay lưng bỏ đi.
Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, Diệp Thành bĩu môi, tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, hắn nhìn vào gương rồi vuốt tóc: “Ta nói thật mà! Nếu để tiền bối biết ta giống hệt sư tôn của người, có trời mới biết tối đến người có chạy tới giường của ta ôm ta ngủ không!”
“Vào chuyện chính thôi nào”, Diệp Thành cất gương đi, trở tay lấy thi thể lão già mặc áo huyết bào ra.
Cơ thể lão ta bê bết máu, nhiều chỗ còn lộ cả xương, vết thương trên người nhiều không đếm xuể.
Tuy nhiên dù vậy thì cơ thể cảnh giới Bán Bộ Minh vẫn vô cùng mạnh mẽ, dù không động đến linh lực hộ thể thì tu sĩ bình thường cũng khó mà phá được phòng ngự của cơ thể này.
.