Tiên Võ Truyền Kỳ


“Có điều, nói tới gia tộc này thì có lẽ ngươi lại biết một đệ tử trong gia tộc bọn họ”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp.

“Đệ tử?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi lại: “Là ai chứ?”  
“À ta hiểu rồi, Huyết Linh Thánh Tử phải không?”, Diệp Thành gãi tai: “Ta nói này, chúng ta sát phạt tới cướp linh thạch của người ta như vậy cũng không ổn lắm nhỉ?”  
“Nếu như gia tộc khác thì thôi đi nhưng Huyết Linh Thế Gia không cướp lại có lỗi với tám đời tổ tông đấy”, vẫn là người đàn ông cường tráng kia lên tiếng, nói đến mức bắn cả nước bọt vào mặt Diệp Thành, mồm miệng liên hồi: “Viêm Hoàng chúng ta bị bọn họ ức hiếp không biết bao nhiêu lần, đúng, còn có cả đám chó má Thị Huyết Điện nữa, hết lần này tới lần khác cướp đồ của chúng ta”.

“Còn có cả chuyện này cơ à?”, Diệp Thành bất giác nhìn sang Chung Giang.

Chung Giang khẽ gật đầu: “Năm xưa khi Viêm Hoàng phân chia, thế lực cầm đầu là Thị Huyết Điện cướp bóc của chúng ta nhiều lần, ngoài Thị Huyết Điện ra thì Huyết Linh Thế gia là gia tộc tàn ác thứ hai, bọn chúng từng hống hách đánh từng phân điện của Viêm Hoàng, khi Viêm Hoàng ở thế yếu, bọn chúng tới tận nơi ức hiếp chúng ta, do vậy Viêm Hoàng chúng ta mới tổn thất không biết bao nhiêu tài sản”.


“Nếu tiền bối nói vậy thì người làm Thánh Chủ như ta không thể không cảm thấy bất bình”, Diệp Thành mặt mày phẫn nộ, hắn xắn tay áo rít lên: “Mẹ kiếp, bọn phá đám, Thánh Chủ ta đây phải đến càn quét địa bàn của các người”.

Nói rồi, Diệp Thành lập tức nhảy vào hư không, vả lại còn tự giác khoác lên mình một tấm hắc bào.

Phía sau, nhóm người phía Chung Giang lần lượt đi theo, bọn họ thế gọi ra bí pháp che đi khuôn mặt thật của mình rồi mới giống Diệp Thành khoác lên mình tấm hắc bào mới.

Cả nhóm người ăn mặc như vậy vào nửa đêm nhất định không phải là đi làm chuyện gì tốt đẹp cho cam, vả lại trông thủ pháp còn hết sức thuần thục, chỉ cần nhìn là biết không thiếu kinh nghiệm trộm cắp rồi.

Thế rồi nửa đêm, cả nhóm người không ngủ tiến vào Truyền Tống Trận, ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hai mươi tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hơn bốn mươi tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, thêm một nhân tố chưa xác định là Diệp Thành cứ thế sát phạt về Tây Lăng, hướng tới Huyền Châu phồn hoa, vì quặng linh thạch kia nằm ở đây và nơi này cũng chính là địa bàn của Huyết Linh thế gia.


Đêm khuya yên tĩnh.

Vùng đất phồn hoa rộng ngút ngàn này được người ở Đại Sở gọi với cái tên Huyền Châu.

Lúc này, tứ phía quanh linh sơn khổng lồ giữa trung tâm Huyền Châu nhộn nhịp bóng người, người nào người nấy khoác lên mình bộ huyêt bào và chăm chú vận chuyển từng viên linh thạch ra khỏi quặng.

Quặng linh thạch này thật to, có thể nói là hiếm có ở Đại Sở, nếu như lấy hết số linh thạch ở đây ra thì chắc chắn là một tài sản khổng lồ, điều đó đối với một thế gia tu luyện mà nói đúng là tạo hoá may mắn.

“Mau, mau, mau”, một lão già mặc huyết bao liên tục thúc giục.

“Các lão, có phải ông thận trọng quá rồi không?”, ở bên, một gã thanh niên ngả người trên ghế, tay xoay xoay chiếc nhẫn, cười u ám nói: “Nơi này là Huyền Châu, người nào dám làm loạn nơi này?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận