Đương lúc Diệp Thành còn đang hân hoan thì cánh cửa mở ra, vả lại còn bị người khác đạp ra, nếu nhìn kĩ thì chính là Hồng Trần Tuyết.
“Người đi vào không biết đường gõ cửa sao? Dù sao ta cũng là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, ta…ê, ê, người lôi ta đi đâu?”
Diệp Thành còn chưa nói xong thì Hồng Trần Tuyết đã lôi hắn ra ngoài.
Đợi tới khi định hình trở lại thì hắn mới nhận ra bên ngoài còn có Chung Giang và lão tổ nhà họ Tô cùng nhiều kẻ mạnh khác.
“Chuyện gì đây?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Nửa đêm không ngủ được, Thánh Chủ dẫn chúng ta đi luyện gân cốt đi”, một người tên là Viêm Sơn, thân hình cường tráng, đôi mắt phát sáng nhìn Diệp Thành, những người khác cũng có bộ dạng gần như vậy, người nào người nấy xoa tay như định đánh một trận vậy.
Diệp Thành nhìn mà ngỡ ngàng.
Thấy vẻ mặt bất ngờ đó của Diệp Thành, Chung Giang bất giác mỉm cười: “Nhân Hoàng vừa truyền tin đến, nói phát hiện ra một quặng linh thạch, vả lại còn vô cùng to lớn, một nguồn tài nguyên phong phú như vậy không thể không nắm bắt”.
“Cho dù là đi cũng không đến mức phải phô trương vậy chứ?”
“Đó là khu vực nằm trong phạm vi của thế lực Huyết Linh thế gia”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng giải thích: “Gia tộc quy ẩn này có lẽ ngươi đã từng nghe nói tới, toàn bộ người trong gia tộc đều tu luyện một loại bí pháp với tên gọi Cửu Dương Huyết Linh Thuật, bí pháp này vô cùng bá đạo, tu vi tiến giới rất nhanh, còn thực lực của Huyết Linh thế gia cũng rất mạnh”.
“Nếu người nói vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Đâu phải chúng ta đi lấy mà là đi cướp đó chứ?”
“Có điều, nói tới gia tộc này thì có lẽ ngươi lại biết một đệ tử trong gia tộc bọn họ”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp.
“Đệ tử?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi lại: “Là ai chứ?”
“À ta hiểu rồi, Huyết Linh Thánh Tử phải không?”, Diệp Thành gãi tai: “Ta nói này, chúng ta sát phạt tới cướp linh thạch của người ta như vậy cũng không ổn lắm nhỉ?”
“Nếu như gia tộc khác thì thôi đi nhưng Huyết Linh Thế Gia không cướp lại có lỗi với tám đời tổ tông đấy”, vẫn là người đàn ông cường tráng kia lên tiếng, nói đến mức bắn cả nước bọt vào mặt Diệp Thành, mồm miệng liên hồi: “Viêm Hoàng chúng ta bị bọn họ ức hiếp không biết bao nhiêu lần, đúng, còn có cả đám chó má Thị Huyết Điện nữa, hết lần này tới lần khác cướp đồ của chúng ta”.
“Còn có cả chuyện này cơ à?”, Diệp Thành bất giác nhìn sang Chung Giang.
Chung Giang khẽ gật đầu: “Năm xưa khi Viêm Hoàng phân chia, thế lực cầm đầu là Thị Huyết Điện cướp bóc của chúng ta nhiều lần, ngoài Thị Huyết Điện ra thì Huyết Linh Thế gia là gia tộc tàn ác thứ hai, bọn chúng từng hống hách đánh từng phân điện của Viêm Hoàng, khi Viêm Hoàng ở thế yếu, bọn chúng tới tận nơi ức hiếp chúng ta, do vậy Viêm Hoàng chúng ta mới tổn thất không biết bao nhiêu tài sản”.
“Nếu tiền bối nói vậy thì người làm Thánh Chủ như ta không thể không cảm thấy bất bình”, Diệp Thành mặt mày phẫn nộ, hắn xắn tay áo rít lên: “Mẹ kiếp, bọn phá đám, Thánh Chủ ta đây phải đến càn quét địa bàn của các người”.
Nói rồi, Diệp Thành lập tức nhảy vào hư không, vả lại còn tự giác khoác lên mình một tấm hắc bào.
.