“Vậy phiền hai vị chuyển lời giúp ta”.
“Thánh chủ Viêm Hoàng nói quá rồi”, Lăng Hạo và Mặc Sơn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Diệp Thành: “Vậy chúng ta về trước, cho dù lão tổ có đồng ý với ý của Viêm Hoàng hay không cũng mong Thánh chủ Viêm Hoàng lượng thứ”.
“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành cười tươi.
Sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn rời đi, Diệp Thành ngồi trên ghế day trán.
Không lâu sau đó, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô đều tới, thấy Diệp Thành mặt mày đắn đo, bọn họ lần lượt cau mày: “Sao vậy? Đàm phán thất bại rồi sao?”
Diệp Thành khẽ lắc đầu đưa quyển cuộn trên bàn cho ba người: “Mọi người xem đi”.
Chung Giang nhận lấy, cả ba lần lượt nhìn.
“Điều kiện mặc dù có phần hà khắc nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể chấp nhận được, có điều bỏ ra cái giá này có thể khiến Thiên Tông thế gia gia nhập cũng đáng”, cả ba người đưa mắt nhìn Diệp Thành, có phần hoài nghi: “Không phải Thánh Chủ từ chối rồi chứ?”
“Đây là điều kiện kết liên minh chứ không phải là điều kiện gia nhập Viêm Hoàng”.
“Điều kiện kết liên minh?” Cả ba người thẫn thờ đưa mắt nhìn Diệp Thành, “thế còn điều kiện để gia nhập Viêm Hoàng thì sao?”
“Bảo ta làm con rể của Thiên Tông thế gia”.
Nghe lời này, sắc mặt của cả ba người hết sức thú vị, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi mới nhìn sang Diệp Thành hỏi thăm dò: “Thánh chủ không đồng ý”?
“Không đồng ý”, Diệp Thành lắc đầu.
Ôi trời!
Kể cả là lão tổ của nhà họ Tô cũng không khỏi giật mình.
Haiz!
Chung Giang thở dài: “Đúng là chữ tình của nhân gian”.
Chỉ có Hồng Trần Tuyết là im lặng không nói gì, mặc dù bà ta cũng có phần nuối tiếc nhưng lại hiểu tâm trạng của Diệp Thành, quyết định của Diệp Thành nhất định có nỗi khổ tâm riêng, bà ta sẽ không chất vấn.
Trong lầu các lại lần nữa chìm vào yên lặng.
Là Thánh chủ, Diệp Thành vẫn cảm thấy có phần áy náy, nếu như hắn đồng ý với điều kiện của Thiên Tông thế gia thì Thiên Tông thế gia sẽ gia nhập vào Viêm Hoàng, có sự trợ giúp của bọn họ, đại nghiệp thống nhất của Viêm Hoàng sẽ thành công được một nửa.
Thế nhưng hắn lại không thể làm vậy, tân nương mà hắn nhận định chỉ có Sở Huyên, hắn sẽ không vì đại nghiệp thống nhất Viêm Hoàng mà quyên đi chuyện này.