Tiên Võ Truyền Kỳ

Khi cả hai người đang truyền âm qua lại thì Chung Ly với trạng thái tồi tệ nhất lại đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta bất giác hồi tưởng tới những chuyện xưa.  

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối Chung Ly”, thấy Chung Ly nhìn mình, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ, không phải với thân phận là Thánh Chủ của Viêm Hoàng mà với thân phận của một hậu bối.  

“Sát Thần Phong Vân, quả nhiên danh bất hư truyền”, Chung Ly mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt, trong nụ cười còn mang theo sự vui mừng: “Xem ra chúng ta đã già thật rồi, chúng ta không còn là chúng ta của những năm xưa nữa, thời đại của chúng ta đã qua rồi”.  

“Tiền bối quá lời rồi ạ”.  

“Ta có thể nhìn ra được bóng dáng của sư tôn từ trên người ngươi”, Chung Ly mỉm cười nói: “Mặc dù ta không nhìn thấy được ngày Viêm Hoàng thống nhất nhưng ta biết Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín có thể khiến cho Viêm Hoàng quay lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa”.  

“Được tiền bối khen ngợi vãn bối thật sự không dám nhận”, Diệp Thành mỉm cười: “Có điều hiện giờ phải trị vết thương cho người đã, Địa Hoàng không dễ gì mới quay về với Viêm Hoàng, không thể thiếu người được”.  

“Vết thương nặng thế này mà vẫn cứu được sao?”, không chỉ Chung Ly, đến cả Si Hồn với vẻ mạt lạnh lùng cũng phải giật mình nhìn sang Diệp Thành.  

“Thánh Chủ của Viêm Hoàng, nếu như không nhìn ra được đường sống thì sao được chứ?”, Diệp Thành cười đáp.  

“Ngươi có chắc chắn trạng thái của Chung Ly sư huynh là gì không? Một khi không cẩn thận sẽ khiến huynh ấy mất mạng”, ở bên, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn sang Diệp Thành.  

“Người thấy ta giống như một kẻ không đáng tin vậy sao? Nghe ta sẽ không sai đâu, ta tới giữ tâm mạch của Chung Ly tiền bối”, Diệp Thành nói rồi nhìn sang Chung Giang ở bên: “Chung Giang tiền bối, người phụ trách đẩy linh lực vào người Chung Ly tiền bối”.  

“Ta có thể giúp gì không?”, Si Hồn vội tiến lên trước.  

“Phiền Si Hồn tiền bối trấn giữ cửa địa cung”.  

“Ta hiểu rồi”, Si Hồn giống như cơn gió, nói đi là đi, thoắt cái đã tới cửa địa cung, vút một tiếng, thanh kiếm xuất hiện trong bàn tay, nếu có người xông vào thì lập tức sẽ gặp phải đòn tuyệt sát chí mạng.  

Phía này, Hồng Trần Tuyết đã khoanh chân ngồi phía sau Chung Giang, bàn tay đặt vào sau lưng Chung Ly, đẩy thần quang bảo vệ tim mạch của Chung Ly. Chung Giang cũng ra tay đặt tay lên vai Chung Ly và đẩy linh lực dồi dào vào cơ thể ông ta.  

Phía trước Chung Ly là Diệp Thành đang đứng đó, hắn hít thở một hơi thật sâu, một tay đặt lên đầu Chung Ly.  

Tiếp đó, Diệp Thành tế gọi ra thiên lôi màu đen, đẩy vào cơ thể Chung Ly.  

Thương thế của Chung Ly rất nặng, mặc dù căn cơ của ông ta thâm hậu nhưng lại có vết thương ở linh hồn. Kẻ mạnh khủng khiếp của Sát Thủ Thần Triều tung ra một kiếm tuyệt sát dễ như trở bàn tay, kể cả một tu sĩ với linh hồn ở cấp Thiên và ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Chung Ly cũng suýt chút nữa bị chém làm đôi.   .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================

Thế nhưng chỉ cần linh hồn không bị huỷ diệt thì mọi thứ vẫn còn có khả năng, nhờ sự tôi luyện của thiên lôi mà linh hồn có thể niết bàn trùng sinh, hoặc có thể đạt được hiệu quả ngoài mong đợi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui