Nghe câu này, mắt Chung Ly chợt nheo lại.
“Thôn tính Viêm Hoàng, tới lúc đó Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện cùng hợp sức thôn tính Thiên Hoàng, như vậy đại sự ắt thành”, Việt Dương lại lần nữa cười u ám: “Thánh chủ nhà ta nói rồi, đợi Viêm Hoàng và Thiên Hoàng bị tiêu diệt thì phong Lôi Tôn làm Viêm Hoàng Thánh Chủ”.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở == TRЦмtr цуen.
м E ==
Nghe vậy, Chung Ly cố tỏ vẻ bất ngờ, mắt sáng lên: “Nói thật sao?”
“Đương nhiên rồi”, thấy vẻ mặt mong ngóng đó của Chung Ly, Việt Dương thầm cười trong lòng, tự nhủ trận này ắt thắng rồi.
“Ngươi về nói với gia chủ của ngươi, ta đồng ý”.
“Vậy tại hạ xin cáo lui”, Việt Dương chắp tay hành lễ lùi về sau rồi quay người ra ngoài, khoé miệng còn mang theo nụ cười tôi độc: “Chung Ly, xem ra đầu ông cũng không sáng suốt rồi”.
Việt Dương vừa ra khỏi địa cung, Si Hồn liền đóng cửa địa cung lại.
Rầm!
Rầm một tiếng, Diệp Thành bước ra khỏi không gian, ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.
“Hay cho câu diệt tận gốc trừ hậu hoạ về sau”, sau tiếng gàn giọng, Chung Giang cũng bước ra khỏi hư không, vẻ mặt lạnh lùng thấy rõ.
“Đối với huynh ấy mà nói thì cái gọi là tình đồng môn chỉ là chuyện nực cười”, Hồng Trần Tuyết bước ra, ánh mắt lãnh đạm.
“Huynh ấy nghĩ kế hãm hại tất cả chúng ta”, Chung Ly cười lạnh lùng: “Phong ta làm Viêm Hoàng Thánh Chủ? Sợ rằng đợi tới cuối cùng ta cũng khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt”.
Diệp Thành cười nói: “Có lẽ tới cuối cùng bên thắng không phải là Huyền Hoàng mà là Thị Huyết Điện, bọn họ hao tâm tổn sức tiêu diệt Viêm Hoàng như vậy thì đương nhiên cuối cùng Thị Huyết Điện sẽ là ngư ông đắc lợi và tất cả chỉ là quân cờ trong tay Thị Huyết Điện mà thôi”.
“Ngươi có kế gì sao?”, cả ba người nhìn sang Diệp Thành.
“Không không”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Bọn chúng giở âm mưu với chúng ta thì chúng ta chơi với chúng tới cùng, chúng ta vẫn phải tương kế tựu kế, tránh tốn công vô ích, bên trong bên ngoài cùng kết hợp, sát phạt cho chúng không kịp trở tay”.
Nghe Diệp Thành nói xong, cả ba người đưa mắt nhìn nhau rồi bất giác mỉm cười.
Sau đó bốn người ngồi trong địa cung, cùng bàn bạc cách ứng phó, mỗi một khâu đều được tính toán tỉ mỉ chi tiết, không cho Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện có bất cứ cơ hội nào trở tay.
Đêm đó, Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang âm thầm rời khỏi Địa Hoàng, trận đại chiến trước mắt sắp diễn ra, bọn họ phải chuẩn bị mọi thứ trong thời gian ngắn nhất có thể.
Phi kiếm khổng lồ giống như một đạo thần hồng rẽ ngang giữa không trung với tốc độ cực nhanh.
“Nếu đánh được trận này thì Huyền Hoàng sẽ không còn tồn tại nữa”, Diệp Thành cầm lấy một tấm địa đồ quan sát tỉ mỉ: “Vậy thì chúng ta cũng chỉ còn lại Thiên Hoàng mạnh nhất trong Viêm Hoàng mà thôi”.
“Ngươi sẽ giết Chung Quy sao?”, ở bên, Hồng Trần Tuyết thẫn thờ ngồi bên lòng nặng nề.
Không chỉ Hồng Trần Tuyết mà đến cả Chung Giang cũng nhìn Diệp Thành.
.