Tiên Võ Truyền Kỳ

“Tiền bối, người chịu khó một chút, sẽ hơi đau đấy”, Diệp Thành kiểm soát thiên lôi không ngừng tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, vả lại độ mạnh cũng không vừa, biết Cổ Tam Thông chịu được đau đớn, Diệp Thành cứ thế làm mạnh tay.  

A….!  

Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong địa cung lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.  

Tiếng thét còn đáng sợ hơn tiếng lợn bị chọc tiết khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết không dám nhìn thẳng.  

Có điều, sau khi Diệp Thành tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, tiếng kêu gào này mới dần bớt đi.  

Mãi tới cuối cùng, Cổ Tam Thông mới quỳ gối trên mặt đất, toàn thân có ánh sáng màu xanh bao quanh, đôi mắt ông ta không còn lờ đờ nữa mà trông xa xăm, khí thế mạnh mẽ ổn định.  

Phía này, Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn nhìn sang Chung Giang, hỏi: “Tiền bối, nếu như để ông ta tham gia vào trận đại chiến hai ngày tới thì ông ta có đi không?”  

“Ông ta không đi thì không phải là Cổ Tam Thông”, Chung Giang vuốt râu cười nói: “Tiểu tử, sau này Đại Sở sẽ náo loạn vì ông ta, so với sự lạnh nhạt của Độc Cô Ngạo thì ông ta chính là một kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn”.  

Sau một canh giờ, Cổ Tam Thông mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, ông ta nhảy lên.  

Được lắm!  

Ngay sau đó, bên trong địa cung liên tiếp vang lên từng tiếng cười sảng khoái, tiếng cười này như sấm rền khiến cả địa cung vang dội âm thanh không ngớt. Diệp Thành đứng bên suýt chút nữa thì ngã ra đất.  

Cũng đúng, bị đạo thương dày vò mấy trăm năm như vậy, có vài ngày mà đạo thương được chữa khỏi, tâm trạng vui sướng thế nào có lẽ Cổ Tam Thông là người rõ nhất.  

Không biết mất bao lâu, Cổ Tam Thông mới vặn cổ vặn mình.  

Ha ha ha!  

Cổ Tam Thông ghé lại gần Diệp Thành, ông ta nhướng mày rồi mới cười một cách giảo hoạt: “Tiểu tử, thiên lôi của ngươi cũng không tồi, cho ta mượn chơi vài ngày được không?”  

“Cái này…”, Diệp Thành vừa định nói thì Hồng Trần Tuyết ở bên đã kéo hắn về sau.  

“Cổ đạo hữu, chi bằng chúng ta nói chuyện đại chiến hai ngày tới đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.  

“Có một điểm ngươi phải nhớ, đừng cho ông ta mượn đồ”, phía này, Chung Giang đã truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu cho ông ta mượn thì không lấy lại được đâu”.  

Diệp Thành há miệng và hắn cũng hiểu vì sao Hồng Trần Tuyết lạ lôi hắn đi, nếu như cho Cổ Tam Thông mượn thiên lôi thì có trời mới biết có lấy lại được không. 

Có điều nói tới việc mượn không trả thì Diệp Thành lại nghĩ tới một tên tiện nhân khác đó là Ngô Tam Pháo, hắn nhớ hôm đó Thái Ất Chân Nhân dặn hắn đừng cho Ngô Tam Pháo mượn đồ, vì tên này mượn không bao giờ trả.  

Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Chung Giang.  

Hắn không cần hỏi cũng biết Chung Giang nhất định đã từng cho Cổ Tam Thông mượn thứ đồ gì đó đến giờ vẫn chưa trả, nếu không thì ông ta cũng sẽ truyền âm cảnh cáo Diệp Thành.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui