Tiên Võ Truyền Kỳ


“Xem đi, ta nói rồi mà!”, Cổ Tam Thông cười tươi nhìn Diệp Thành: “Nào! Cho ta xem chân hoả của ngươi thế nào đi”.

Ồ!  
Biết không thể trốn, Diệp Thành thẩm nhẩm niệm gọi tiên hoả màu vàng ra, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.

“Chân hoả màu vàng kim”, thấy ngọn lửa màu vàng đung đưa, đôi mắt già nua của Cổ Tam Thông hơi híp lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thành đầy ý tứ xâu xa: “Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”.

Diệp Thành ho khan, không nói gì.

Thiên lôi màu đen và tiên hoả màu vàng kim xuất hiện là thân phận của hắn sẽ bại lộ, chỉ cần là người hiểu biết một chút sẽ rất dễ liên tưởng đến Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, nói gì đến người có kinh nghiệm từng trải vô cùng phong phú như Cổ Tam Thông.

Người ở Đại Sở này đa phần đều biết Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông đã chết, nhưng rất ít người biết hắn vẫn còn sống.

Cổ Tam Thông vẫn đang rất tò mò, Diệp Thành mà ông ta biết đã chết nhưng bây giờ ông ta lại thấy chẳng những hắn chưa chết mà còn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, dù ông ta nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân.

“Hằng Nhạc đúng là nhiều nhân tài!”, mặc dù Diệp Thành không nói nhưng Cổ Tam Thông cũng không truy hỏi thêm, chỉ liên tục tặc lưỡi cảm thán.

“Nhưng nói đến người của Hằng Nhạc Tông thì mấy ngày trước ta đã thấy một người, dung mạo rất đẹp, trông như tiên nữ vậy, hình như cô ấy đang tìm ai đó”, Cổ Tam Thông sờ cằm, cười xấu xa.

“Tiền bối đã gặp người của Hằng Nhạc Tông rồi sao?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên trước lời nói này của Cổ Tam Thông.

“Điều này thì có gì kỳ lạ? Hằng Nhạc Tông là thế lực không nhỏ ở phía Nam Đại Sở, gặp một hai người ở phía Bắc Đại Sở cũng không có gì lạ”, Cổ Tam Thông ngoáy tai, thản nhiên thổi ráy tai vừa móc được đi.

“Cũng đúng”, Diệp Thành sờ cằm, nghĩ lại thì cũng không phải chuyện gì lớn.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính nào”, sau khi thổi sạch ráy tai trên móng tay, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành: “Cho ta mượn thiên lôi của ngươi mấy ngày đi, cũng không phải mượn chơi, dùng xong ta trả ngươi ngay”.

“Không được”, Diệp Thành thẳng thừng lắc đầu, cũng học theo Cổ Tam Thông ngoáy lỗ tai rồi búng ráy tai đi: “Con nghe người ta nói tiền bối mượn đồ xong không bao giờ trả”.

Mẹ kiếp!  
Cổ Tam Thông chửi ầm lên: “Kẻ nào tung tin đồn này về lão tử đấy?”  
“Người ở Đại Sở đều biết con phải dựa vào thiên lôi để ra vẻ, nếu bị người lấy mất thì không ổn”, Diệp Thành ra vẻ heo chết không sợ nước sôi, dù sao hắn cũng đã quyết định đánh chết cũng không cho Cổ Tam Thông mượn, người này không đáng tin, mượn xong trả lại mới là lạ.

Khuôn mặt già nua của Cổ Tam Thông tối sầm lại, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn bóp chết hắn tại chỗ.

Nhưng ông ta không nổi đoá ngay, thầm nói không thể cưỡng ép, với Diệp Thành phải nhẹ nhàng mới có tác dụng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui