Ba người này thật sự rất kỳ quái, toàn thân tanh mùi máu, thi thoảng còn nghe thấy tiếng lệ quỷ gào khóc trong người bọn họ, họ giẫm trên biển máu cuồn cuộn tựa như quỷ vương.
“Chẳng trách”, nhìn ba người này, Diệp Thành lập tức hiểu ra vài điều: “Ba cảnh giới Chuẩn Thiên thế này, chẳng trách không phải đối thủ của người”.
“Tiểu tử, là ta hại ngươi”, Cổ Tam Thông cố gắng đứng vững, máu không ngừng trào ra khỏi khoé miệng, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
Ông ta tính sai rồi, quá sơ ý, cứ tưởng nhờ sức mạnh của thiên lôi là có thể dễ dàng tiêu diệt được tà vật, ai ngờ dưới đáy vực thẳm lại có đến ba tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặc dù hai tên còn lại có sức chiến đấu không bằng ông ta, nhưng đội hình ba đấu một thì ông ta cũng phải nhận thua.
“Người đừng nhiều lời vô dụng nữa”, Diệp Thành mắng để đáp lại câu xin lỗi của Cổ Tam Thông, hắn nhìn kết giới đang nhốt hai người rồi hỏi: “Người có cách phá giải kết giới không? Phải thoát thân đã rồi sau này tập hợp cao thủ tới giết sau”.
“Đây là kết giới Vạn Lệ Quỷ Minh, với sức của một mình ta mà muốn phá giải từ bên trong thì rất khó”, Cổ Tam Thông lắc đầu bất lực.
“Vậy chúng ta hai đấu ba đi!”, Diệp Thành xoay khớp cổ.
“Cổ Tam Thông, cả trăm năm rồi, cái đầu của ngươi cũng không được tốt nữa nhỉ?”, trong hư không, gã thanh niên tóc đỏ cười tôi độc: “Ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào thiên lôi mà có thể diệt được ta sao? Ngươi cũng ngây thơ quá rồi đấy”.
Gã thanh niên tóc đỏ khí thế ngút trời, phía sau còn có huyết hải dị tượng, trong biển máu cuộn trào kia còn có từng đạo oán linh vùng vẫy, phát ra tiếng kêu gào rợn người.
“Còn tìm một tên ở cảnh giới Linh Hư, ha ha…”, nữ tử yêu dị kia giật giật khoé miệng đỏ chót, đôi mắt màu đỏ như máu còn có ánh sáng ma mị khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Khí huyết thật thuần tuý”, tên thiếu niên ba mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, hắn liếm liếm miệng với bộ dạng thèm khát, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền, mỗi một hạt tròn trên dây chuyền đều được làm từ xương cốt, đặc biệt là con mắt thứ ba của hắn còn loé lên ánh sáng màu đỏ, trông hết sức dị thường.
“Ba kẻ tiện nhân”, Diệp Thành liếc nhìn hư không, sau đó hắn thầm truyền âm cho Cổ Tam Thông: “Đợi tí nữa khai chiến, ông chiến với hai tên trong số đó, tên còn lại giao cho ta, ta diệt xong hắn thì tới hỗ trợ ông”.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên đấy, đối đầu chính diện thì ngươi không phải là đối thủ đâu”.
“Tin ta đi, tuyệt đối không sao”.
“Cổ Tam Thông, giao cái mạng của ngươi ra đi”, khi cả hai đang nói chuyện thì gã thanh niên tóc đỏ đã sát phạt từ trong hư không xuống, trong tay còn có huyết quang nhanh chóng ngưng tụ lại, trong lúc này còn có cả hư ảnh đầu lâu hiển hiện, cứ thế đè nén về phía Cổ Tam Thông.
Vù!
Cổ Tam Thông lập tức rút ra một pháp khí là thiết kiếm sau đó nhẩm niệm vận hành.
Thiên lôi do ông ta nắm giữ trong chốc lát cũng bao quanh pháp khí thiết kiếm khiến uy lực của thiết kiếm nhanh chóng tăng lên tới cực điểm.
.