Thiên Tông Lão Tổ nhìn thấy thế vội ho khan, vẻ mặt hơi lúng túng, đường đường là Thánh chủ của Viêm Hoàng mà lại bị con gái cưng của ông đánh thành thế này, bầu không khí thật sự rất gượng gạo.
“Ừm… Chúng ta về trước đây”, cuối cùng Thiên Tông Lão Tổ chắp tay, nhanh chóng cất bước đưa Sở Linh Ngọc ra khỏi Địa Cung của Viêm Hoàng, bước đi cực nhanh!
Những người khác thì không sao, nhưng khi Sở Linh Ngọc đi ngang qua Diệp Thành còn định xắn tay áo ấn hắn xuống đất đánh thêm trận nữa, cũng may cô ta bị Thiên Tông Lão Tổ giữ lại.
Sau khi họ đi, Diệp Thành ngồi bệt dưới đất, miệng cười toe toét.
“Cười, ngươi vẫn còn cười được”, Hồng Trần Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Sao lại không cười ạ?”, Diệp Thành vuốt tóc: “Con đây da thô thịt dày, bị đánh cũng chẳng sao, so với việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện thì những điều này chẳng đáng là gì”.
Nói đến việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện, ánh mắt mấy người phía Chung Giang sáng hẳn lên.
Sau đó mấy người họ xoay người rời đi.
Tiếp đó, toàn bộ cao thủ của Viêm Hoàng được triệu tập tới, xung quanh linh sơn của Viêm Hoàng lại mở thêm một thế giới nữa, một toà linh sơn hùng vĩ được dựng lên, không có ai nhàn rỗi.
Cứ thế, một ngày lặng lẽ trôi qua.
Đêm hôm sau, Cổ Tam Thông trở về, hơn nữa còn dẫn theo một người.
Đây là một lão đạo tóc búi cao, ăn mặc gọn gàng tươm tất, có vẻ nghiêm túc, nhưng lão này cũng giống Cổ Tam Thông, đôi mắt già nua lúc nào cũng đảo quanh trông rất gian.
“Ta nói này lão Cổ, bây giờ Viêm Hoàng cũng ổn đấy chứ!”, vị lão đạo nhìn ngó xung quanh.
“Đương nhiên”.
Sự xuất hiện của hai người khiến phía Chung Giang bị sốc, khi nhìn thấy lão đạo tóc búi cao kia, mọi người đều nheo mắt rồi nhìn nhau: “Vô Nhai Đạo Nhân?”
“Ô, không ngờ còn có người nhận ra ta”, lão đạo tên Vô Nhai Đạo Nhân nhướng mày.
“Ta nghe nói đạo hữu đã về cõi tiên từ lâu, không ngờ…”, Chung Giang cảm thán.
“Không ngờ ta vẫn còn sống đúng không?”, Vô Nhai Đạo Nhân nói nốt những lời Chung Giang không nói: “Nhưng ta đây mệnh lớn, Thị Huyết Diêm La muốn giết ta, đạo hạnh còn kém lắm”.
“Được rồi được rồi, đi thôi”, Cổ Tam Thông đã mất kiên nhẫn, thẳng tay lôi Vô Nhai Đạo Nhân đi về hướng ngọn núi của Diệp Thành.
Nhìn hai người vai kề vai rời đi, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đưa mắt nhìn nhau.
“Không phải Cổ Tam Thông định kéo Vô Nhai Đạo Nhân vào Viêm Hoàng chúng ta đó chứ?”, lão tổ nhà họ Tô ngập ngừng hỏi.