Tiên Võ Truyền Kỳ


Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ nhất chính là công pháp của cô ta rất huyền diệu vì cô ta có thể hấp thu ánh trăng, xung quanh còn có những dị tượng huyền diệu đan xen, một luồng sức mạnh tiềm ẩn khiến Diệp Thành phải kiêng dè.

“Lại là huyết mạch mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không tiến lên trước làm phiền mà khẽ quay người đi.

Có điều, hắn còn chưa nhấc chân di chuyển thì một luồng ánh sáng trắng đã lướt qua hắn từ phía sau lưng rồi huyễn hoá thành Sở Linh Ngọc trước mặt hắn.

Ôi, ôi…!  
Diệp Thành lập tức cười trừ, hắn vô thức lùi sau: “Chào…chào buổi tối tiền bối”.

Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng một cái bạt đau đớn vào mặt Diệp Thành sau đó cứ thế lao lên ấn Diệp Thành xuống đất và không quên dính một tấm linh phù trên người Diệp Thành cấm cố hắn trong đó: “Giao túi đựng đồ của ta ra đây”.

“Giao, giao, giao, ta tới là để giao đồ ra mà”, Diệp Thành sợ hãi, hắn rút ra một cái túi đựng đồ đưa cho Sở Linh Ngọc.


Sở Linh Ngọc phất áo thu lại túi đựng đồ rồi lại ấn Diệp Thành xuống, lạnh giọng nạt nộ: “Tiểu tử, cô cô đây từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mất mặt như lần này đâu”.

“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm rồi mà”, Diệp Thành vội kêu oan, “hôm đó ta đâu biết tiền bối chính là Sở Linh Ngọc chứ?”  
“Ta không nói tới chuyện này”, Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng thêm một bạt, khuôn mặt đỏ gay, ngực phập phồng liên hồi, trong đôi mắt còn có ánh nhìn như muốn toé lửa: “Cô Cô đây không xứng với ngươi sao? Ngươi còn dám từ chối, ngươi coi thường ta sao? Vả lại nếu từ chối phải là ta từ chối”.

“Mẹ kiếp, có vậy mà cũng phải so đo với ta?”, Diệp Thành tức tối gắt lại.

“Đương nhiên rồi”.

“Thế giờ tiền bối muốn thế nào?”, nửa phần đầu của Diệp Thành đã bị ấn vào trong lớp bùn đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực đạo của Sở Linh Ngọc đúng là không vừa, cứ thế trấn áp hắn.

“Ngươi cầu xin ta lấy ngươi sau đó ta từ chối lại ngươi thì cô cô đây còn suy xét”.


“Cô có bệnh phải không?”, Diệp Thành lại lần nữa mắng chửi, “nửa đêm không tu luyện tử tế lại lằng nhằng cái trò này, cô nhàn rỗi quá rồi phải không?”  
“Cô cô đây thích vậy”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngồi trên người Diệp Thành cười đắc ý: “Dù sao nếu từ chối cũng là ta từ chối, nếu lỡ tin này đồn ra ngoài thì ta không còn mặt mũi nào cả”.

“Ta…”, Diệp Thành suýt chút nữa tức ói ra máu, mẹ kiếp, cô ta đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có cần phải vô vị như vậy không?  
“Mau lên đi, có xin ta hay không?”, Sở Linh Ngọc vỗ vỗ Diệp Thành.

“Đánh chết ta cũng không xin”.

“Vậy thì không được trách ta nhé”, Sở Linh Ngọc lập tức xắn tay áo.

A…!  
Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp Viêm Hoàng khiến những người vừa lên giường ngả lưng lại giật mình ngồi dậy.

“Mẹ khiếp không cho người ta ngủ sao?”, Cổ Tam Thông mắng chửi, bay ra khỏi núi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận