“Khả năng là sáu phần thành công”, Diệp Thành trầm ngâm.
Từ khi Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng, Diệp Thành nhiều lần tự lượng thực lực của Viêm Hoàng. Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu, lão tổ nhà họ Tô, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, tổng cộng có tám người ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Ngoài tám người bọn họ ra thì chỗ hắn có thêm ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, nếu vậy thì tổng cộng có mười một Âm Minh Tử Tướng.
Còn những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín khác thì hắn thì hắn tin rằng còn nhiều hơn cả Thiên Hoàng.
Điều quan trọng nhất đó là Viêm Hoàng còn có một nhân tố bất định như hắn với khả năng chiến đấu đỉnh phong, lại thêm Tiên Luân Nhãn nên có thể diệt được một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Dồn lực tổng thể thì thực lực của Viêm Hoàng so với Thiên Hoàng mà nói quả thực là có sáu phần chiến thắng.
“Ta đồng ý việc thương lượng trước giao chiến sau”, Thiên Tông Lão Tổ nãy giờ vẫn im bặt thì đột nhiên chậm rãi lên tiếng: “Mặc dù lúc này thực lực của Viêm Hoàng mạnh hơn Thiên Hoàng nhưng nếu khai chiến thì dù Viêm Hoàng có thắng cũng vẫn là thắng thảm hại, cho dù bỏ ra cái giá thế nào thì tốt nhất vẫn nên giải quyết trong hoà bình. Nên biết rằng còn có Thị Huyết Điện lăm le nhòm ngó, đừng để chúng như ngư ông đắc lợi”.
“Để ta đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng nói: “Hi vọng có thể thuyết phục được Chung Quy sư huynh, dù sao thì đây cũng là một cuộc chiến tranh, nếu đánh thì hai bên đều tổn thất”.
“Cho nên chúng ta vẫn nên có sự chuẩn bị cho trận đại chiến từ trước”, Diệp Thành không hề phản đối Hồng Trần Tuyết tới Thiên Hoàng mà chỉ vào tấm địa đồ, chậm rãi lên tiếng: “Như các vị thấy, một khi khai chiến với Thiên Hoàng có lẽ sẽ tạo nên một cuộc hỗn chiến lớn ở Tây Lăng, thế lực của Thiên Hoàng phức tạp, nếu dốc toàn lực thì có lẽ chúng ta không chỉ đối mặt với mình Thiên Hoàng mà còn phải đối mặt với những thế lực bí ẩn, rất có khả năng đây là một cuộc chiến thảm khốc cho nên phải có chuẩn bị kĩ lưỡng”.
“Đã là chiến tranh thì ắt có thương vong, muốn Viêm Hoàng thống nhất thì cần trả giá bằng máu”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài.
“Với tình hình này thì Tây Lăng sắp náo nhiệt rồi”, Dương Tam Thiếu tặc lưỡi lên tiếng.
“Đánh thì đánh, xem ai sợ ai”, Vô Nhai Đạo Nhân cao hứng, bộ dạng chẳng sợ sệt điều gì, ông ta xắn tay áo: “Lâu rồi ta chưa gặp cảnh tượng nào náo nhiệt cả”.
“Chúng ta nghiên cứu chiến lược tỉ mỉ xem sao”.
Sau câu nói của Diệp Thành, tất cả mọi người đều tiến lên trước một bước. Vài canh giờ sau, bọn họ đều nói ra suy nghĩ của bản thân, đem mọi khả năng có thể xảy ra dự trù trước.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lần lượt đi ra khỏi địa cung.
Tiếp theo đó, từng bóng hình nhận lệnh, cả Viêm Hoàng rơi vào trạng thái chuẩn bị cho trận chiến, còn chưa khai chiến bầu không khí đã vô cùng căng thẳng.
Đêm tối, Hồng Trần Tuyết ra khỏi Viêm Hoàng, cứ thế tiến về Thiên Hoàng, hi vọng có thể thuyết phục được Chung Quy gia nhập vào Viêm Hoàng trong hoà bình, nếu không thì cuộc chiến tranh tiếp theo đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một sự tổn thất nặng nề.