Hồng Trần Tuyết được thả ra, tuy bị giam nhưng bà vẫn nghe rõ mọi chuyện bên ngoài.
Bà cực kỳ kích động, đôi mắt đẹp còn vương lệ, cuối cùng Viêm Hoàng cũng được thống nhất trở lại.
Đột nhiên bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm thấy ngôi sao sáng nhất: “Sư tôn, người nhìn thấy chưa? Viêm Hoàng lại thống nhất rồi!”
Đêm tối, Viêm Hoàng và Thiên Hoàng thu dọn hành trang cùng quay về “nhà cũ”.
Trong linh sơn của Viêm Hoàng, từng đuốc lửa lập loè, mùi rượu thơm nồng, mọi người hân hoan hồ hởi.
Hiện giờ Viêm Hoàng thống nhất, mặc dù thực lực không được như trước nhưng các thế lực tứ phương cũng không dám đụng vào.
Trong Viêm Hoàng tổ điện.
Viêm Hoàng Thánh Chủ Diệp Thành đứng yên lặng trước tổ vị của Viêm Hoàng.
Phía sau hắn, Chung Quy Địa Tôn, Chung Giang Viêm Tôn, Chung Ly Lôi Tôn, Chung Tiêu Phong Tôn, lão tổ nhà họ Tô, Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Hồng Loan, Phụng Trĩ (bà lão lưng gù), Cảnh Giang (người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào), Bạch Dịch (người thanh niên mặc y phục trắng), Hắc Bào (lão già mặc hắc bào), mười bốn vị ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng đứng đó.
Hiện giờ bọn họ là mười lăm người có địa vị cao nhất của Viêm Hoàng, đêm khuya tới đây là vì tới tế bái tiền bối của Viêm Hoàng.
“Ta nói này, đã tới lúc này rồi mà ngươi không định cho chúng ta xem chân dung thật của mình sao?”, không đợi Diệp Thành ngồi xuống, Cổ Tam Thông ở bên dưới đã nhìn hắn với ánh mắt đầy hứng thú.
“Xem, nhất định phải xem”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo bỏ lớp mặt nạ Quỷ Minh, chân dung hiện ra trước mặt mọi người, và điều khiến người ta chú ý hơn cả đó là chữ “thù” khắc trên phần trán bên phải, lúc này nó còn đang rỉ máu, trông hết sức choán mắt người nhìn.
Nhìn thấy chân dung của Diệp Thành, Chung Quy và Chung Ly lập tức đứng dậy, bọn họ thẫn thờ: “Sư…sư tôn”.
So với bọn họ thì Chung Giang và Hồng Trần Tuyết điềm tĩnh hơn nhiều vì bọn họ đã từng thấy chân dung của Diệp Thành trước đó, bọn họ cũng đã đoán trước được rằng Chung Quy và Chung Ly trông thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế này vì khi trước bọn họ cũng như vậy.
“Sư tôn?”, khi cả hai người nói chuyện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Mặc dù bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, uy danh chấn động một phương nhưng hiện giờ khi nghe Chung Ly và Chung Quy nói thì tất cả đều cảm thấy Diệp Thành giống với Hồng Trần năm xưa.
“Đây…”, Chung Quy và Chung Ly lần lượt thu lại ánh mắt, bọn họ nhìn sang Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, đặc biệt là Chung Ly, ông ta đến Viêm Hoàng lâu như vậy mà không hề biết Diệp Thành và sư tôn trông giống hệt nhau.
“Lúc đó chúng ta cũng như vậy”, Chung Giang và Chung Tiêu cười nói.
“Sao có thể giống nhau đến vậy chứ?”, cả hai người lần lượt nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hết sức khó tin, không biết bọn họ mà biết được Diệp Thành cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giống như sư tôn của bọn họ thì sẽ thế nào.