Tiên Võ Truyền Kỳ


Phụt!  
Máu tươi bắn vọt, cả cơ thể hắn bị đâm xuyên, cứ thế bị găm trên vách đá cổ, cho tới chết hắn cũng mới chỉ thấy kẻ giết mình là một thanh niên mình phát ra ánh sáng vàng kim.

Phía này, Diệp Thành đã nhổ cây chiến mâu găm trên người Bàng Đại Hải ra.

“Diệp…Diệp Thành?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt khó tin.

“Trưởng lão, con về rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó quay người biến mất: “Đưa trưởng lão về cổ thành Thiên Thu”.

…….

.


Phụt! Phụt! Phụt!  
Nơi thâm sâu trong rặng núi, một người đàn ông trung tuổi chỉ còn lại một cánh tay đang khoác trên mình bộ đồ màu đen, ông ta lảo đảo bước đi, phía sau còn có vệt máu dài để lại trên mặt đất.

“Phong Vô Ngấn phong chủ Ngự Kiếm Phong thảm hại thế này sao?”, phía sau, một tiếng cười man rợn vang lên, một lão già lưng gù cầm cây gậy đi theo như ác quỷ.

“Địa ngục thiếu người, ta tiễn ông lên đường”, một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến lão già kia chợt khựng lại, ông ta chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng rồi bất giác quay người lại.

Thế nhưng ập vào mắt ông ta là một thanh kiếm màu đỏ gạch đang chĩa về phía mắt ông ta.

Phụt!  
Máu tươi bắn vọt ra ngoài, lão già vừa quay người thì phần đầu lập tức bị đâm xuyên, đến tiếng kêu thảm thiết cũng không hề có cơ hội được vang lên.

“Diệp…Diệp Thành?”, Phong Vô Ngấn kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt mình.


“Có chuyện gì chúng ta nói sau ạ”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất, “đưa Phong sư bá đến cổ thành Thiên Thu”.

…….

.

Rắc! Rắc!  
Trong rừng sâu, một bóng hình còm cõi không ngừng vung rìu, ông ta giống như lão tiều phu đang đốn củi.

Phía sau ông ta, không gian trở nên méo mó, Diệp Thành sải bước tới, thấy bóng hình người này thì sống mũi chợt cay cay: “Từ Phúc trưởng lão”.

Nghe vậy, Từ Phúc vô thức quay đầu lại, ông ta sững người tại chỗ: “Diệp…Diệp Thành?”  
“Là con”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa quay người biến mất, sau đó vẫn là giọng nói khàn khàn vang lên: “Đưa Từ Phúc trưởng lão tới thành cổ Thiên Thu”.

……….

Đây là một thương nguyên vô tận, một bóng người đẫm máu đang khó nhọc lê bước về phía trước, phía sau, một bóng hình đi theo người này, tiếng cười châm chọc vang lên: “Đạo Huyền, ông có thể chạy được bao lâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận