Phụt!
Giọng nói đó vừa dứt thì đầu người này đã lìa khỏi cổ, ngã nhào khỏi hư không, khoé miệng hiện lên nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt trố ra nhìn người thanh niên xung quanh ánh lên ánh sáng màu vàng kim trước mặt.
“Diệp….
Diệp Thành?”, Đạo Huyền đứng không vững, ông ta nhìn Diệp Thành đang bước xuống từ hư không với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Trưởng lão, sau khi quay về con sẽ uống rượu nói chuyện với người”, Diệp Thành bước đi, biến mất ngay tức thì, vẫn là giọng nói từ cửu tiêu vọng lại: “Đưa Đạo Huyền trưởng lão về thành cổ Thiên Thu”.
…….
.
Gừ! Gừ!
Khu rừng rậm yêu thú vốn dĩ yên tĩnh nhưng bây giờ tiếng thú gầm gừ vang lên không ngớt.
Dưới một vách đá, một người thanh niên bị móc đi đôi mắt và một người thanh niên khác bị dứt gân tay đứng dưới đó.
“Không ở cùng với mĩ nữ, thật là đáng tiếc”, Tạ Vân mắng chửi, nói rồi không quên lấy vò rượu ra đưa cho Hoắc Đằng ở bên: “Tên tiện nhân nhà ngươi tại sao không phải là nữ nhân chứ?”
“Mẹ kiếp, có người làm bạn đã vui rồi”, Hoắc Đằng trút rượu vào miệng, hắn lên tiếng mắng chửi.
Ở phía cách đó không xa, trên một vách đá, một gã thanh niên tóc tím tặc lưỡi nhìn hai người: “Huynh đệ tốt, đúng là khiến người ta cảm động, ta không nhẫn tâm ra tay”.
Vù!
Hắn vừa dứt lời, một cây chiến mâu đột nhiên bay trong không gian cứ thế đâm xuyên cơ thể hắn khiến hắn bị găm trên vách đá, cho tới khi chế hắn cũng không hề nhìn thấy mặt kẻ giết hại mình là ai.
Diệp Thành bước ra nhìn thấy hai người dưới vách đá, khoé mũi hắn cay cay, đôi mắt nhoà lệ.
“Ai, là ai?”, Tạ Vân ngẩng đầu, hắn đảo đôi mắt đã bị móc về phía Diệp Thành.
Chỉ có Hoắc Đằng là giật mình mở mắt, trong đôi mắt tăm tối tới cực điểm lúc này chợt loé lên tia sáng.
“Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành về rồi đây”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn ôm chầm lấy cả hai người.
“Diệp…Diệp Thành? Là ngươi sao?”, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Vân quờ quờ đôi tay lần dò khuôn mặt Diệp Thành.
“Là ta đây”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nghẹn ngào đẩy chân nguyên vào trong cơ thể hai người bảo vệ lấy tâm mạch của bọn họ.
Ngay sau đó, hắn biến mất, giọng nói khản đặc truyền lệnh: “Đưa bọn họ tới cổ thành Thiên Thu, còn nữa, móc đôi mắt của kẻ mà ta vừa giết đổi lại cho người huynh đệ của ta”.
……….
.
Trên bầu trời đêm tĩnh mịch, một gã thanh niên tóc đỏ bước đi, trong tay còn cầm một sợi xích sắt, một đoạn xích có thêm cả móc câu phát ra u quang, lúc này đang móc vào xương bả vai của một người.
.