Tiên Võ Truyền Kỳ


Sở Linh còn đang ngẩn người, mặc cho Diệp Thành kéo đi, nhưng đi được mấy bước, cô quay đầu nhìn lại đại điện.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy qua khe cửa, cảnh tượng bên trong đại điện toàn là máu, thây chất ngổn ngang, người bị chém đầu, người bị đâm xuyên trán, người bị chém đứt người, dù cô là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

“Tất cả đều do hắn giết sao?”, Sở Linh vô thức quay đầu nhìn Diệp Thành, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, người kia là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Còn có rất nhiều cao thủ nữa, không ngờ tất cả đều bị một mình hắn giết sạch.

“Sát thần Phong Vân, Tần Vũ”, Sở Linh lẩm bẩm.

Diệp Thành dẫn Sở Linh vào truyền tống trận của thành cổ Hỗn Dương.

Tiến vào thông đạo không gian, Diệp Thành xé toạc áo ngoài dính đầy máu của mình, cuối cùng dứt khoát cởi sạch y phục.


“Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”, thấy Diệp Thành như thế, Sở Linh đột nhiên hoảng loạn, cô không ngờ hắn lại cởi sạch trước mặt mình, nếu không phải hành động bị hạn chế thì cô đã quay người đi luôn.

“Cũng đâu phải chưa nhìn thấy bao giờ chứ”, Diệp Thành mặt dày, cầm một chậu nước sạch dội từ đầu đến chân, vết máu trên người đã được gột sạch.

Điều đáng nói là dáng người hắn khá đẹp, làn da màu đồng nhẵn nhụi, nhất là thứ đang dựng thẳng phía dưới kia thật sự rất oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng, đỏ hồng, dựng đứng!  
“Ngươi… Ngươi mau mặc quần áo vào đi!”, Sở Linh nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, hai gò má xinh đẹp thoáng chốc ửng hồng.

Diệp Thành thấy vậy thì cười, nhưng vẫn mặc quần áo lại, ghé sát Sở Linh rồi hỏi: “Tiểu nương tử, ta cứu nạng một mạng, nàng định báo đáp ta thế nào đây?”  
“Ơn… Ơn cứu mạng của đạo hữu, Sở Linh nợ ngươi một ân tình”, cuối cùng Sở Linh cũng mở mắt ra.

“Ta không cần ân tình, ta cần gì đó thực tế hơn”, Diệp Thành vẫn cười tủm tỉm nhìn Sở Linh chằm chằm, ánh mắt liếc nhìn chiếc Trâm Phượng Ngọc Châu trên tóc cô: “Ừm, trâm ngọc này đẹp đấy, tặng ta đi!”  
“Cái này không thể đưa ngươi được!”, Sở Linh vội tháo Trâm Phượng Ngọc Châu xuống, nắm chặt trong tay, sợ chỉ lơ là một chút là gã thanh niên trước mặt sẽ cướp mất.


“Không đưa ta thứ này, vậy cô đưa ta thứ khác đi!”, thấy Sở Linh nắm chặt Trâm Phượng Ngọc Châu, trong lòng Diệp Thành rất vui.

“Vậy… Vậy ngươi muốn gì?”  
“Hay là tặng cô cho ta đi!”, Diệp Thành nói xong thì kéo Sở Linh lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Woa, thơm quá!”, Diệp Thành vùi đầu vào tóc Sở Linh, hít lấy hít để.

“Ngươi… buông ta ra”, giọng nói của Sở Linh mang theo sự khẩn cầu, đôi mắt đẹp ngấn lệ.

“Xem ra ta đã tạo tội rồi”, thấy Sở Linh như vậy, Diệp Thành ho khan một tiếng, búng tay giải trừ phong ấn cho cô.

“Ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, cáo từ”, sau khi được giải trừ phong ấn, Sở Linh vội vàng quay người đi về phía lối ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận