Tiên Võ Truyền Kỳ


Chỉ là cô vừa mới đi được hai bước, giọng Diệp Thành đã vang lên từ phía sau: “Sở Linh, nàng đeo Trâm Phượng Ngọc Châu thì đã là người của ta rồi, nàng muốn trốn đi đâu, tới tận chân trời góc bể sao?”  
Nghe vậy, người Sở Linh run lên, cô đột ngột quay người, nhìn Diệp Thành.

Mà lúc này, Diệp Thành đã nhẹ nhàng gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú nhưng mang chút thăng trầm của cuộc đời.

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, Sở Linh sững sờ tại chỗ, ngây người nhìn khuôn mặt đã in sâu vào tận xương tuỷ.

“Là ta, Diệp Thành về rồi đây”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp.

Hắn vừa dứt lời, người Sở Linh lại run lên, trong đôi mắt đẹp đã ngấn hơi nước, ngưng tụ thành sương, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Thế rồi cô bước tới, ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt thấm đẫm áo hắn.

Lúc này cô nào còn là cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa, giờ đây cô chỉ là một nữ tử yếu đuối cần người thương yêu: “Ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới về? Từ sư huynh tàn phế rồi, Bàng sư huynh đã chết, rất nhiều người đã chết rồi…”  
Nghe những lời này, mũi Diệp Thành cay cay, hắn có thể tưởng tượng được thời gian này Sở Linh bất lực nhường nào.

Hắn vươn cánh tay rộng lớn ra, ôm chặt Sở Linh vào lòng.

Hự!  
Ngay sau đó, vẻ mặt Diệp Thành hiện lên sự đau đớn, bởi vì Sở Linh đã cắn mạnh vào cánh tay hắn, lực của cô rất mạnh như muốn cắn luôn miếng thịt trên người hắn ra.

Không biết đến lúc nào Sở Linh mới buông ra, để lại dấu răng hằn vết máu trên cánh tay Diệp Thành.

“Xin lỗi, ta về muộn rồi”, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Sở Linh, Diệp Thành khẽ giơ tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má cô.

“Không muộn, không muộn”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, cô nâng mặt Diệp Thành lên, nhẹ nhàng chạm vào chữ ‘thù’ còn đang rớm máu trên trán phải của hắn: “Diệp Thành của ta, rốt cuộc ngươi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?”  
“Chuyện nhỏ thôi mà”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Nói dối”, nước mắt lại dâng lên trong mắt Sở Linh, mặc dù Diệp Thành nói một cách nhẹ nhàng nhưng cô có thể tưởng tượng được hắn đã phải chịu đau khổ nhường nào, nếu không cũng không nhẫn tâm khắc chữ ‘thù’ lên trán mình như thế.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, sư phụ của ta đâu? Hai người không đi cùng nhau sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh chăm chú, trong lòng còn mang theo sự lo lắng không giải thích được, hắn sợ nghe được tin xấu từ Sở Linh.

“Tỷ ấy đến Bắc Sở tìm ngươi rồi”, nhắc đến Sở Huyên, Sở Linh vội lau nước mắt nhìn Diệp Thành.

“Bắc… Bắc Sở?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sư phụ chạy tới Bắc Sở làm gì?”  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui