“Một lần chiếm cả chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông?”, dù là Tiêu Phong hay Sở Linh Ngọc thì cũng bất giác hít vào một hơi khí lạnh.
Điện chủ chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên! Mỗi điện đều có vô số cao thủ, đều có đội quân do tu sĩ hợp thành, số lượng cũng không hề nhỏ, bây giờ mà đánh nhau thì sẽ tạo thành một cuộc chiến tranh, hơn nữa còn là chiến tranh với quy mô không nhỏ.
“Chưa biết chừng cả Nam Sở đều sẽ bị liên luỵ”, Tiêu Phong trầm ngâm: “Với sức chiến đấu của cả hai mươi bảy điện, nếu khai chiến thì toàn bộ Nam Sở sẽ nổ tung!”
“Hai mươi bảy điện thì dư sức để tiêu diệt bất cứ tông môn nào”, Sở Linh Ngọc thở dài: “Đương nhiên, tiêu diệt Viêm Hoàng của chúng ta cũng không thành vấn đề, một khi khai chiến thì thây chất thành núi, máu sẽ chảy thành sông!”
.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
“Chiến tranh tu sĩ quy mô lớn như vậy mà hai tông lại đàm phán chưa đến một khắc đồng hồ, như một trò đùa!”
“Đùa nhau à!”, khoé môi Sở Linh Ngọc và Tiêu Phong đều giật giật.
“Lúc đầu con cũng thấy như vậy”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng trên đường về con đã nghĩ thông suốt. Doãn Chí Bình muốn cho người phản đối hắn ra chiến trường để thanh lọc bớt những kẻ bất đồng chính kiến với mình. Còn bên phía Chính Dương Tông, theo con thấy, về cơ bản bọn chúng cũng sẽ lấy quân đội từ các gia tộc phụ thuộc, hơn nữa trong số đó đa phần sẽ là Âm Minh tử tướng, như vậy, hai tông đều chẳng thiệt gì!”
“Chính Dương Tông thì ta không biết, nhưng Doãn Chí Bình thì không được đâu”, Tiêu Phong lắc đầu: “Tuy chưa gặp hắn nhưng ta cũng biết một chút về hắn. Thực lực của hắn đương nhiên không phải nói, nhưng hắn quá độc đoán, quá ngông cuồng tự đại. Ta dám nói, nếu mọi thứ đều đi theo quỹ đạo chết của ngươi thì sớm muộn gì Hằng Nhạc cũng sẽ bị huỷ diệt trong tay hắn”.
“Ta đồng ý với điều này”, Sở Linh Ngọc nhún vai: “Chiến tranh mà! Dù ngươi có mạnh thế nào cũng rất khó đảo ngược, đôi khi chất lượng không thể sánh được với lợi thế về số lượng”.
“Vậy khi nào trận chiến bắt đầu?”, Tiêu Phong hỏi.
“Buổi sáng của chín ngày nữa”.
“Vậy ngươi định làm gì?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành.
“Tiếp tục thôi!”, Diệp Thành cười gằn: “Hai ta phối hợp ăn ý như thế, dựa theo tốc độ này thì không lâu nữa các điện chủ khác của Hằng Nhạc cũng sẽ bị con phế, sau đó chúng ta sẽ dẫn người của Doãn Chí Bình ra trận”.
“Cho dù mười tám điện của hai tông liên hợp cũng vẫn gây ra tổn thất nặng nề”, Tiêu Phong sờ cằm, trầm giọng nói: “Chín phân điện đều có hư không đại trận nối liền với tông môn chính, có thể viện trợ lẫn nhau”.
“Không liên quan đến chúng ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Chính Dương Tông là kẻ thù, Thanh Vân Tông là kẻ thù, mà người của Doãn Chí Bình chúng ta dẫn đi cũng là kẻ thù, cứ để họ đánh, đánh đến chết luôn đi!”
“Ôi, nghĩ thôi ta đã thấy kích động rồi”, Tiêu Phong cười sảng khoái.
“Quân đội của Viêm Hoàng đã đến chưa ạ?”, Diệp Thành hỏi Sở Linh Ngọc.
“Đến rồi, nhưng ta không cho vào thành, bây giờ họ đang đi xung quanh phân điện thứ chín”.
“Vậy tiền bối gửi tin tới thành cổ Thiên Thu bảo họ phái hai tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đến đây đi, gọi cả tiền bối Cảnh Giang và Bạch Dịch của Thiên Hoàng nữa. Hư không đại trận cũng phải mau chóng mở, sau trận đại chiến chín ngày nữa, chúng ta sẽ khai chiến với Hằng Nhạc”.