Tiên Võ Truyền Kỳ


Đêm khuya, Diệp Thành lại lẻn ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Tìm một hồi bên trong cánh rừng rậm, Diệp Thành cuối cùng cũng khoanh chân ngồi trên một tảng đá to.

Rắc!  
Rắc!  
Âm thanh xương cốt va vào nhau vang lên, Man Hoang Luyện Thể trong ba canh giờ khiến toàn thân Diệp Thành mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa, hắn cũng dần thích nghi với những đau đớn rã rời.

Lợi ích của việc luyện thể mang lại rất rõ ràng, Diệp Thành có thể cảm nhận được mật pháp Phấn Thiên qua mỗi tuần, cơ thể hắn nhanh nhạy hơn, cơ bắp săn chắc hơn khiến hắn hưng phấn vô cùng.

Tinh lực tiêu hao cạn kiệt, Diệp Thành đắm mình dưới ánh trăng, hắn hấp thu trọn vẹn linh khí thuần tuý nơi núi non này.

Sau một canh giờ, hắn mới nhảy xuống khỏi tảng đá.

Phần tuy luyện tiếp theo chính là khả năng chiến đấu gần trong Thú Tâm Nộ, phối hợp với cơ thể khoẻ manh, lực tấn công cũng theo đó mà khủng khiếp hơn.

Đợi tới khi Diệp Thành thu lại khí tức, đằng đông đã đỏ hồng.

Linh khí ban sớm quả là dày đặc, tinh hoa giao thoa giữa ngày và đêm lúc này mới là thuần tuý nhất.

Khi Diệp Thành lên tới linh sơn Hằng Nhạc Tông thì các đệ tử ở đây đã ra khỏi động phủ của mình rồi.

Diệp Thành!  
Những đệ tử khoanh chân ngồi trên phiến đá đang hít thở hấp thu linh khí, trông thấy Diệp Thành thì lần lượt nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Lúc này, nhiều người không dám coi thường đệ tử thực tập vừa tới đây không lâu, hôm qua Diệp Thành đã công khai khiêu khích thủ toạ Địa Dương Tông, rõ ràng hắn không ngại va chạm.

“Tên tiểu tử này chỉ qua một trận chiến đã thành danh, có điều những tháng ngày sau này không yên bình nữa rồi”.

Rất nhiều đệ tử xôn xao bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành.

“Cát Hồng là ai chứ, có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao?”  
“Ta nghe nói Cát Hồng cho một đệ tử chân truyền xuất quan trước, nghe nói định đánh Diệp Thành một trận thê thảm”.

“Vậy sao? Vậy là có kịch hay xem rồi”.

Diệp Thành vác thanh Thiên Khuyết trên lưng, nhẹ nhàng đi qua, nhưng với thính lực nhanh nhạy kinh người của hắn, sao có thể không nắm bắt được thông tin này chứ.

“Đệ tử chân truyền”, mắt Diệp Thành thoáng qua một đạo ánh sáng, hắn biết vài ngày tới đây sẽ rất khó có thể yên bình.

Mặc dù tới Hằng Nhạc Tông chưa lâu nhưng hắn cũng đã nghe nhiều lời đồn về Cát Hồng, có thù ắt báo, dùng bất cứ thủ đoạn nào, về hai điểm này có thể minh chứng rõ ràng cho tính cách của Cát Hồng, sau này chắc chắn là màn trả thù đầy báo táp.

“Xem ra phải nhanh chóng tăng nhanh thực lực mới được”, Diệp Thành thầm nhủ và sải bước nhanh hơn.

Đi được vài vòng, Diệp Thành dừng chân trước một lầu các.

Lầu các này rất rộng lớn, cũng phải đến hàng chục trượng, trên cửa có treo tấm hoành phi: Vạn Bảo Các.

Vạn Bảo Các nói thẳng ra chính là một cửa tiệm của Hằng Nhạc Tông, nơi này bán đủ thứ đồ, linh thảo, linh dịch, linh quả, linh ngọc, mật pháp huyền thuật, linh khí, đều là những món đồ có lợi với tu sĩ.

Ngoài những thứ này ra thì nơi này còn rất nhiều thứ cổ quái hiếm có, nghe nói là bảo bối, là thật hay giả thì chưa thể nói chắc được.

Đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể dùng linh thạch để mua đồ ở đây, đương nhiên có thể đem đồ của mình tới đây bán.

Chính Dương Tông trước đây cũng có cửa tiệm môn phái tương tự như vậy, kinh doanh rất phát đạt.

“Không biết Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông có bảo bối không đây”, lẩm nhẩm một câu, Diệp Thành sải bước vào trong.

Chủ tiệm Vạn Bảo Các là một lão già bụng phệ, người ở Hằng Nhạc gọi ông ta là Bàng Đại Hải, ông ta khác với Chu Đại Phúc ở Linh Khí Các ở đôi mắt to tròn, trông long lanh sáng ngời, nếu ai trộm đồ ở đây thì tuyệt đối không thể qua nổi mắt ông ta.

“Xin chào trưởng lão”, Diệp Thành đi vào cung kính hành lễ.

“Ừm, cứ xem đi”, Bàng Đại Hải phanh áo lộ ngực và núm ti, giống như phật Di Lặc, hai mắt long lanh: “Cậu nhóc, đừng có trộm đồ đấy”.

“Đệ tử nào dám ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn về nơi sâu nhất.

Bên trong Vạn Bảo Các rất rộng, chỗ nào cũng có thể ngửi thấy mùi linh thảo và linh quả, chỉ cần đảo mắt một lượt, Diệp Thành đã có thể trông thấy vô số bảo vật bất phàm, hắn càng nhìn càng sáng mắt.

“Hoả liên hoa”.

Diệp Thành nhìn một bông liên hoa, bên trên giống như có ngọn đuốc đang cháy, khí tức thuộc tính hoả thuần tuý bốc tới, linh khí dày đặc bao quanh nó, bên trong chứa nguyên linh tinh tuý.

Diệp Thành liếm liếm miệng, hắn liếc nhìn giá cả mà không khỏi ứa nước miếng.

“Năm trăm linh thạch”, Diệp Thành gạt đi suy nghĩ, bước đi với vẻ mặt luyến tiếc.

Hắn có linh thạch là thật nhưng số lượng cũng chỉ hơn một nghìn, mặc dù linh lực của Diệp Thành kinh người nhưng hắn cũng không nỡ mang đi bán.

Đi được vài bước, Diệp Thành lại bị thu hút bởi những thứ khác.

“Nhân Nguyên Thảo”.

“Bích Dương Hoa”.

“Tử Đằng Sâm”.

Từng cây linh thảo với linh khí dồi dào khiến Diệp Thành cứ thế chảy nước miếng, nếu như ăn được hết chỗ linh thảo này và luyện hoá được thì tu vi nhất định sẽ tăng lên gấp bội.

“Chỉ là cái giá này…”, Diệp Thành bất lực lắc đầu, hắn tò mò xem giá, càng xem càng thấy xót xa.

Hắn vốn dĩ tưởng rằng hơn một nghìn linh thạch đã là giàu có rồi, xem ra hắn đã nghĩ quá xa xôi.

Trong Vạn Bảo Các này, chút linh thạch của hắn chẳng đáng là gì.

Diệp Thành lại đi dạo gần một canh giờ nữa.

Khu vực chuyên bán linh khí bị hắn ngó lơ.

Thiên Khuyết trong tay, hắn thật sự không ưng thêm món linh khí nào nữa.

“Sao có thể”.

“Phương pháp luyện chế Ngọc Linh Cổ Quyển đáng giá hai mươi linh thạch sao?”  
“Giá trị của Cổ Quyển quả thật rất lớn, có điều những tu sĩ bình thường có nó cũng vô dụng”.

“Vì sao cơ?”  
“Luyện chế Ngọc Linh Dịch cần hoả diệm tự nhiên của đất trời, ít nhất là cần địa hoả, những tu sĩ bình thường có nó cũng chẳng dùng được, bọn họ không có địa hoả”, Bàng Đại Hải gẩy gẩy tai, nói: “Hằng Nhạc Tông chúng ta chỉ có một đạo địa hoả đã bị phong ấn trong Linh Đan Các, được lão già Từ Phúc đó tôn làm bảo bối, lão ta sống ở Linh Đan Các kiếm được hơn Vạn Bảo Các của ta nhiều”.

“Địa hoả?”, Diệp Thành sáng mắt, hắn khẽ hỏi: “Vậy dùng chân hoả có thể luyện chế không ạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui