Tiên Võ Truyền Kỳ


A…!  
Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối.

Bị Diệp Thành nói vậy, khuôn mặt cô ta càng đỏ gay lên, cô ta nhắm mắt lại mắng chửi: “Ngươi cũng nhắm mắt lại cho ta”.

Ừm ừm…!  
Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng đôi mắt Diệp Thành vẫn trợn tròn cả lên, hắn cứ thế nhìn bộ ngực căng tròn, đôi chân dài thon thả và thân hình gần như hoàn mỹ kia của Thượng Quan Ngọc Nhi…                Phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhắm mắt lại nhưng không yên tâm về Diệp Thành nên lại mở mắt ra, lúc này cô mới nhận ra Diệp Thành không những không hề nhắm mắt mà ngược lại còn liếc nhìn cơ thể mình, nhìn đến mức hai con mắt của hắn như muốn rớt ra ngoài.

“Ngươi còn nhìn?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối nhìn Diệp Thành.

“Ta…ta cũng vừa mới mở mắt thôi”, bị vạch trần, Diệp Thành ho hắng đáp lời.

“Ngươi nhắm mắt lại cho ta”.

“Dù sao cũng đều phải chết, không nhìn thì cũng phí”, phía này Diệp Thành mặt dày, hắn nhìn ngắm cơ thể Thượng Quan Ngọc Nhi mà mắt sáng cả lên.

Thượng Quan Ngọc Nhi tức muốn nổ phổi, khuôn ngực phập phồng.

Cũng may cô ta cũng đang bị cấm cố, nếu mà được giải cấm cố thì cô ta sẽ không chần chừ lao đến bóp chết Diệp Thành ngay tại chỗ.

Thế rồi, trong lò luyện đan hiện ra cảnh tượng ướt át đó.

Cả hai người với cơ thể trần trụi ngồi đối diện với nhau.

Ở một bên, cơ thể trần trụi của Diệp Thành cũng hiện lên trước mặt Thượng Quan Ngọc Nhi, thế nhưng tên này mặt dày nên hắn cứ ngây ra đó không biết đỏ mặt là gì.

Có điều, ở phía đối diện, Thượng Quan Ngọc Nhi dứt khoát nhắm mắt lại, không chỉ khuôn mặt đỏ ửng mà đến cả cơ thể cô cũng đỏ lên.

Cơ thể không mảnh vải che thân lộ ra trước mặt một tên nam nhân lạ mặt là việc xấu hổ nhất của cô từ khi sinh ra đến giờ.

Thượng Quan Ngọc Nhi nghĩ thôi thật sự chỉ muốn chết luôn cho rồi.

Không biết từ bao giờ nắp lò lại mở ra.

Tiếp sau đó, từng cây linh thảo với linh khí bao quanh được thả vào trong, bị ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt luyện thành tinh hoa linh dịch, sau đó phân thành hai phần dung hoà vào cơ thể Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi.

Thấy vậy, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại.

Hắn biết lão luyện đan sư gian tà kia đang bắt đầu luyện chế Thị Huyết Nguyên Linh Đan.

Hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi đều là dược dẫn, rất nhiều tinh hoa của linh thảo đều dung hoà vào cơ thể bọn họ.

Nói thẳng ra thì cơ thể hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi chính là dung khí, không chỉ chứa đựng tinh hoa của linh thảo mà còn dung hoà tinh hồn của chín nghìn chín trăm chín mươi chín đứa trẻ.

Cuối cùng, đợi tới khi tinh hồn của trẻ nhỏ hoàn toàn dung hoà vào cơ thể cả hai thì bọn họ sẽ bị luyện hoá hoàn toàn thành một viên đan dược, và viên đan dược đó chính là Thị Huyết Hồn Nguyên Đan.

“Ta đây sẽ không đợi luyện chết trong cái lư này đâu”, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đang tính toàn làm sao để thoát ra ngoài.

Cảm nhận được cơ thể có tinh hoa của linh thảo thâm nhập vào, Thượng Quan Ngọc Nhi mở mắt, đầu tiên cô ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Thành rồi mới bắt đầu kiểm tra cơ thể mình và nhận ra tinh hoa của linh thảo dày đặc kia đang ngấm vào kinh mạch của mình.

“Suýt nữa thì quên mất mày”, phía này, Diệp Thành đang suy tư thì chợt ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó ý niệm của hắn xuất hiện, hắn triệu gọi Tử Huyên ra.

“Hình nộm?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Tử Huyên, thế nhưng ngay sau đó cô ta chợt sáng mắt lên, như thể tìm được tia hy vọng từ hình nộm này.

“Xé tấm linh phù màu đỏ trên người ta ra”, Diệp Thành ra lệnh cho Tử Huyên.

Nhận được lệnh của chủ nhân, Tử Huyên lập tức ra tay.

Bàn tay khẽ di chuyển xé tấm linh phù màu đỏ trên cơ thể Diệp Thành xuống, sau đó nó được Diệp Thành gọi về.

Linh phù màu đỏ được gỡ xuống, cấm cố trên cơ thể Diệp Thành cũng theo đó mà được giải, vùng đan hải bị phong ấn cũng không còn cấm cố nữa.

Cơ thể Diệp Thành đương nhiên khôi phục lại luồng sức mạnh như ban đầu.

“Mở cho ta”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với Diệp Thành.

Thấy đôi mắt như muốn ăn thịt người của Thượng Quan Ngọc Nhi, Diệp Thành vô thức ho hắng, xoa xoa mũi, nói: “Chúng ta phải giao kèo trước nhé, ta giải cấm cố cho cô, cô không được tìm ta trả thù”.

“Ngươi bớt lời đi”.

Diệp Thành lắc lắc đầu nhưng vẫn giải cấm cố cho Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Ta bóp chết ngươi”, vừa được giải cấm cố, Thượng Quan Ngọc Nhi như con hổ mẹ lao chồm lên.

“Ôi trời, vừa rồi hứa với nhau vậy rồi mà”, Diệp Thành mắng chửi, quay đầu định bỏ chạy.

“Ngươi đã nhìn thấy hết cơ thể của ta mà còn muốn ta tha cho ngươi sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cứ thế để trần chạy theo sau Diệp Thành.

Ừm?  
Bên ngoài, cảm nhận được động tĩnh bên trong lò, lão già mặc đồ tím đang ngồi thì mở trừng mắt đứng dậy đi về phía lò luyện đan.

“Dừng lại”, Diệp Thành vừa chạy vừa nhảy trong lò luyện đan chợt dừng lại.

“Ngồi xuống”, ngay sau đó, hắn ngồi xuống và không quên ném ánh mắt thận trọng sang Thượng Quan Ngọc Nhi.

Có lẽ vì cảm nhận được động tĩnh bên ngoài nên Thượng Quan Ngọc Nhi cũng vội khoanh chân ngồi xuống đối diện với Diệp Thành.

Có điều đôi mắt như muốn ăn thịt người kia thì không hề thay đổi.

Quả nhiên, giây phút sau, khuôn mặt góc cạnh của lão già kia xuất hiện ở nắp lò.

Lão ta đưa mắt nhìn vào trong, thấy Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang ngồi ở vị trí ban đầu thì mới cười tôi độc, quay người rời đi và tiếp tục kiểm soát ngọn lửa luyện chế tinh hoa của linh thảo.

“Ngươi là luyện đan sư sao?”, rõ ràng lời nói của Diệp Thành khiến Thượng Quan Ngọc Nhi phải bất ngờ.

“Tới lúc này rồi, ta có cần thiết lừa cô không?”, Diệp Thành nhướng vai, hắn biết muốn thoát ra ngoài cần có sự phối hợp của Thượng Quan Ngọc Nhi cho nên có một số việc hắn quyết định không che giấu, giống như thân phận luyện đan sư của hắn vậy.

“Cho nên việc chúng ta cần làm chính là duy trì trạng thái ban đầu, lão ta coi cơ thể chúng ta là dung khí chứa đựng tinh hoa của linh thảo, vậy thì chúng ta cứ làm theo, lão ta cho bao nhiêu, chúng ta ăn bấy nhiêu, cố gắng tăng nhanh tu vi của mình.

Chúng ta phải dốc hết sức vì chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng: “Cô hiểu những gì ta nói chứ?”  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui