Phụt!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Chu Ngạo trên chiến đài đã lại lần nữa phun máu, toàn thân đầm đìa máu, hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước lùi đều khiến chiến đài nứt lìa, và áo giáp Tiên Thiên Canh Khí cũng theo đó mà nứt ra, khí tức của Chu Ngạo bất giác hỗn loạn.
Có lẽ đến cả Chu Ngạo cũng không biết mình trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, trong mắt những người cùng thời, hắn chỉ trụ được hai hiệp đã bị đánh tới mức này rồi.
“Ta không tin…”, Chu Ngạo thét lên, cố gắng ngưng tụ khí để Canh Khí và Linh Lực hoà vào nhau, sau đó lấy ngón tay rỉ máu của mình chà lên thân kiếm.
Canh Khí và linh Lực dung hoà nhanh chóng và được đẩy vào trong sát kiếm.
Vút! Vút!
Kiếm xuất ra, kiếm sơn trong tay Chu Ngạo mang theo kiếm khí khủng khiếp, trong chốc lát còn có lôi điện xẹt qua, cho dù là ai nhìn vào cũng biết nhát kiếm này của Chu Ngạo mang uy lực khủng khiếp tới mức nào.
“Đó là một bí thuật giống với Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thấu bí thuật mà Chu Ngạo sắp thi triển.
! “Uy lực không vừa”, Nam Cung Nguyệt hồi lâu không lên tiếng cũng trầm trồ: “Có điều nói về bí thuật thì bí pháp tiếp theo của Chu Ngạo không mạnh bằng Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh, nó nổi tiếng về khả năng phòng ngự, đòn công kích rõ ràng không mạnh bằng phòng ngự”.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung theo dõi trên chiến đài.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem đòn tấn công với uy lực mạnh mẽ này của Chu Ngạo rốt cục có thể khiến Cơ Tuyết Băng bị thương hay không, vì từ khi giao chiến tới bây giờ, Chu Ngạo căn bản đều bị đánh tới mức lùi về sau, đến cả khoảng cách mười trượng về phía Cơ Tuyết Băng cũng không có cơ hội xâm phạm tới.
Vút! Vút!
Sát kiếm của Chu Ngạo vang lên âm thanh chói tai, kiếm khí bao quanh quá mạnh khiến sát kiếm trong tay hắn rạch ra những đường kiếm hằn, lôi điện bao quanh khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Tiên Thiên Kiếm Quyết!
Sau tiếng hô của Chu Ngạo, hắn sải bước ra, mạnh như cơn gió, trường kiếm chĩa về phía Cơ Tuyết Băng.
Nhát kiếm này quả nhiên bá đào, khiến người ta tưởng rằng thứ trong tay Chu Ngạo không phải là kiếm mà là một đạo thần mang tạo ra từng đốm lửa nhỏ trong không khí, đến cả không gian cũng trở nên méo mó đi.
Tưng!
Đúng lúc này, tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng lại lên cao hơn, chỉ thấy đầu ngón tay của cô ta có linh lực bao quanh, và phần linh lực đó được đẩy vào đàn cổ.
Cơ Tuyết Băng khẽ kéo như kéo dây cung, mãi tới một giây sau đó mới từ từ thả ra.
Tưng!
Tiếng đàn này càng nghe càng đinh tai nhức óc, khiến người ta bất giác bịt tai lại, và khi nhìn lại thì mọi người mới nhận ra thứ mà âm thanh tiếng đàn kia ngưng tụ chính là một đạo kiếm mang ba sắc màu.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, trường kiếm của Chu Ngạo và kiếm mang tam sắc của Cơ Tuyết Băng va chạm vào nhau tạo ra linh quang sáng rực, rất nhiều đệ tử hoang mang bất giác che mắt lại.
Vút!
Kiếm mang tam sắc sắc lạnh với uy lực khủng khiếp khiến trường kiếm của Chu Ngạo từ mũi kiếm tới thân kiếm rồi đến chuôi kiếm đều bị chém làm đôi.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, một kiếm của Chu Ngạo mạnh như vậy, vốn dĩ một kiếm vung ra có uy lực chết người thế mà lại bị Cơ Tuyết Băng công phá trực diện, vả lại trường kiếm còn bị chém làm đôi.
Phụt!
Hoặc là giết Huyền Linh Chi Thể, hoặc là tạo mối quan hệ tốt với Chính Dương Tông.
Ngoài Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông thì các thế lực khác đều dự tính như vậy, nếu không, đợi Huyền Linh Chi Thể thật sự lớn mạnh thì đối với bọn họ mà nói có lẽ là đại nạn.
Đương nhiên, về cơ bản thế lực các bên đều nghiêng về phương án tạo mối quan hệ với Chính Dương Tông.
Giết một người rất dễ nhưng giết Huyền Linh Chi Thể đâu có dễ.
Chính Dương Tông đương nhiên biết tầm quan trọng của Huyền Linh Chi Thể.
Mà đã biết tầm quan trọng của Huyền Linh Chi Thể thì bọn họ nhất định sẽ phái những người mạnh nhất để bảo vệ, dù là thế lực nào cũng không dám mạo hiểm sát phạt, nếu không, một khi không thận trọng sẽ gây hoạ diệt thân.
“Hiện giờ con có lẽ cũng hiểu ra vì sao có lúc tông môn cũng phải xử lý bất đắc dĩ rồi chứ?”, trên vị trí ngồi, Sở Huyên bất giác quay đầu sang Diệp Thành: “Sự tồn tại của cô ta đã uy hiếp đến Hằng Nhạc Tông.
Có lẽ một số quyết định của tông môn có phần không nhân đạo nhưng mọi thứ đều là nghĩ cho tông môn mà thôi”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu: “Thế nhưng con vẫn không tán thành với việc tông môn bí mật giết hại Cơ Tuyết Băng”.
.