Tiên Võ Truyền Kỳ


“Lần này sắp phát tài rồi!”, Diệp Thành nắm thật chặt, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ trượt khỏi tay.

Bảo bối có thể khiến hai mắt lão già Gia Cát Vũ sáng rực như thế đương nhiên cũng khiến trái tim nhỏ bé của hắn hưng phấn đập thình thịch.

“Lão gia hoả, người ăn thịt cũng phải cho con ít canh chứ!”, Diệp Thành cười hì hì, hắn đã đoán được tia sức mạnh nguyên thần này chắc chắn là tia còn sót lại khi Gương Bát Quái kia bỏ trốn lúc trước.

Nhưng chỉ một tia mỏng manh thế này thôi cũng khiến Diệp Thành như nhặt được báu vật.

Chỉ người nào có nguyên thần mới có sức mạnh nguyên thần, cho dù lão già Gia Cát Vũ đã ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng chưa ngưng tụ được nguyên thần.

Đối với tu sĩ mà nói, đây chẳng phải là báu vật sao?
Khi thật sự nắm giữ sức mạnh nguyên thần, Diệp Thành mới cảm nhận được linh hồn rung lên.

Nguyên thần là hình dạng tiến hoá của linh hồn, theo một khía cạnh nào đó, chúng có mối liên kết chặt chẽ với nhau.

Sau khi cầm ba phút, Diệp Thành mới xoè tay ra, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn chằm chằm sức mạnh nguyên thần, nó chỉ là sức mạnh nguyên thần thôi, không có linh trí, đung đưa trong gió như chiếc lá.

“Sau này đi theo ta nhé!”, Diệp Thành ném ra cành ô liu, sau đó còn phân ra một tia sức mạnh linh hồn.

! Ngay sau đó, sức mạnh nguyên thần đung đưa một lát rồi quấn lấy sức mạnh linh hồn của Diệp Thành.

Diệp Thành thong thả khơi dậy sức mạnh linh hồn, từ từ kéo sức mạnh nguyên thần vào trong cơ thể, sau đó chầm chậm dung hợp vào linh hồn của mình.

Sức mạnh nguyên thần vừa mới hoà vào sức mạnh linh hồn đã lập tức chấn động tinh thần hắn.

Tinh hồn lực ẩn chứa trong sức mạnh nguyên thần là thứ mà linh hồn không thể so sánh, chỉ một chút đó thôi cũng khiến hắn cảm thấy linh hồn thăng hoa rồi.

Dần dần, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đám mây, để cho sức mạnh nguyên thần và linh hồn mình tiếp tục dung hợp.

Lúc này đã là nửa đêm, nhưng Chính Dương Tông lại không hề yên tĩnh.

Vì sợ lão già Gia Cát Vũ nửa đêm bắt cóc Diệp Thành nên Sở Huyên tới phòng Diệp Thành kiểm tra, phát hiện không thấy hắn đâu cô mới đi đánh thức Dương Đỉnh Thiên và những người khác.

Mọi người vội vã đến chỗ ở của Gia Cát Vũ.

“Các vị tiền bối, có chuyện gì vậy?”, Bích Du bị đánh thức, nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên với vẻ nghi hoặc.

“Gia Cát Vũ đâu?”, Bàng Đại Xuyên gọi thẳng tên lão ta.

“Từ sau cuộc thi tam tông gia gia con vẫn chưa về ạ”, Bích Du trả lời đúng sự thật, vì sau cuộc thi tam tông hôm nay, đúng là cô chưa gặp lại Gia Cát Vũ.

Lúc này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lập tức nản chí.

Họ chắc chắn Diệp Thành đã bị lão già Gia Cát Vũ đưa đi.

Họ không dám làm náo động Chính Dương Tông, nhưng ai biết được Gia Cát Vũ đưa Diệp Thành đi đâu.

Nếu lão ta lại lén đưa Diệp Thành đến cấm địa của Chính Dương Tông, bị người của họ bắt gặp rồi chặn hai người ở trong, đó mới là chuyện thảm nhất.

“Bà nội nó, vẫn để mất dấu lão ta”, Bàng Đại Xuyên tức giận thở hổn hển.

“Chuyện gì vậy? Không định để Diệp Thành tham gia vòng đấu lần này à?”, Thượng Quan Bác là người đầu tiên lên tiếng biểu lộ sự ngạc nhiên.

“Ta thấy có vẻ là vậy”, Tư Đồ Tấn nhà Tư Đồ sờ cằm: “Có lẽ họ và Diệp Thành đều biết trận tỷ thí hôm nay không có cơ hội chiến thắng nên không đưa Diệp Thành tới, coi như từ bỏ quyền thi đấu!”
So với họ, đệ tử của Chính Dương Tông càng ngông nghênh hơn.

“Sao? Sợ à?”, những lời trào phúng và khinh miệt lần lượt vang lên, không chút kiêng kỵ.

“Đương nhiên là sợ nên không dám tới, chấp nhận làm rùa rụt cổ”.

“Hằng Nhạc Tông chỉ có chút bản lĩnh này thôi, vì biết sẽ thua nên thậm chí còn không dám lộ mặt”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui