Tiên Võ Truyền Kỳ


Một bên, Hoa Vân đầu tóc rối bời, cơ thể cũng có nhiều vết máu đến mức đếm cũng chẳng ra, khuôn mặt nhơ nhuốc máu mang theo vẻ tôi độc, trông hắn như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

“Mẹ kiếp, tên tiểu tử này quá dai sức”, Diệp Thành thở hổn hển, hắn từ trạng thái khí huyết sục sôi bị đánh tới mức khí huyết hỗn loạn, Tiên Thiên Canh Khí bá đạo kia nứt lìa, thực lực của Hoa Vân quả thực khiến hắn phải kinh ngạc.

Vù!  
Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì phía đối diện, giữa trán của Hoa Vân có một đạo linh quang bắn vào không trung.

!             Nếu quan sát kĩ thì đó chính là một bảo tháp lung linh khảm nạm từng viên linh châu phát sáng, nó nhanh chóng biến to dần khiến người ta chói mắt, đặc biệt là áp lực khủng khiếp của nó khiến nhiều đệ tử cảm thấy run sợ.

Không sai, đó chính là binh khí bản mệnh của Hoa Vân.


Hắn thực sự bị dồn tới mức đường cùng.

Diệp Thành giống như một kẻ đánh mãi không chết, sự ngoan cường về sinh mệnh của Diệp Thành khiến Hoa Vân điên cuồng, nếu không sử dụng binh khí bản mệnh thì thực sự khó có thể chiến thắng.

Đương nhiên, một khi binh khí bản mệnh xuất hiện thì trên một ý nghĩa nhất định nào đó hắn đã là người thua cuộc.

Thân là đệ tử ở cảnh giới Chân Dương, thân là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, khi đối mặt với một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên mà phải dùng đến binh khí bản mệnh, đây không phải là thua thì còn là gì.

Hắn sử dụng binh khí bản mệnh nên đương nhiên khiến người khác phải ngỡ ngàng.


“Diệp Thành đúng là yêu nghiệt, hắn có thể ép Hoa Vân sử dụng binh khí bản mệnh, uy lực của bảo tháp kia không phải những binh khí thông thường có thể so sánh được đâu”.

Trên chiến đài, nghe mọi người nói vậy, Diệp Thành bất giác nhìn về phía Hằng Nhạc Tông, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn Sở Huyên, thấy sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt Sở Huyên, Diệp Thành chợt cảm thấy ấm lòng.

“Sư phụ, người thật sự không tin đồ nhi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhưng không có ý định rời khỏi chiến đài.

“Đừng nói năng bậy bạ nữa”, Sở Huyên nạt lại, cô thật sự chỉ muốn xông lên chiến đài ngay lập tức.

“Sư phụ yên tâm, con không chết được đâu”, Diệp Thành quay đầu nhìn sau đó vặn vặn cổ, Tiên Thiên Canh Khí lại lần nữa xuất hiện, thanh kiếm Thiên Khuyết cắm trên chiến đài nằm gọn trong tay Diệp Thành, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào bảo tháp Linh Lung, uy lực của nó đã mạnh tới cực điểm.

“Chết đi”, Hoa Vân mặt mày tôi độc, hai tay kết ấn, sau đó hắn hô lên ngự động bảo tháp Linh Lung giáng từ trên trời xuống.

Thấy vậy, hai tay Diệp Thành nắm chặt thanh Thiên Khuyết, hắn giơ kiếm qua đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận