Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhiều người đã nhìn ra manh mối, khoảng không trên đầu Cơ Tuyết Băng rõ ràng không có gì nhưng một nhát chém vừa rồi của Diệp Thành lại gặp phải một cản trở mạnh mẽ, hiển nhiên trên hư không có huyền cơ ảo diệu vô hình nào đó.  

“Tiếp tục”, Diệp Thành lại hét lên một tiếng sau đó vung đao lên, chân khí dồi dào trút vào kim đao, đao mang càng mạnh mẽ hơn lại chém vào không trung.  

Keng!  

Lần này lại có tiếng kim loại va chạm vang lên, cực kỳ chói tai, có lẽ là lực quá mạnh nên chiến đài kiên cố cũng nứt ra.  

“Mở cho ta!”  

Sức mạnh ấy vẫn chưa bị phá vỡ, Diệp Thành lại vung kim đao lên lần thứ ba, chém mạnh Bát Hoang Trảm xuống.  

Ầm!  

!Lần này sức mạnh vô hình bao phủ Cơ Tuyết Băng bị một đao của hắn chém tan, tiếng đàn đáng sợ giống như nước suối lăn tăn đã bị đánh bại, uy lực của tiếng đàn cũng giảm mạnh chỉ trong chốc lát.  

Rắc!  

Kim đao trong tay Diệp Thành có vẻ không chịu nổi sức mạnh đáng sợ của Bát Hoang Trảm nên đã gãy ngay tại chỗ.  

Coong!  

Cùng lúc đó, Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, đẩy chân khí vào đó, kiếm khí tràn ra ngưng tụ hoàn hảo, hắn nhanh như gió di chuyển không thấy bóng dáng, thanh trường kiếm trong tay đâm xuyên không khí tạo ra sấm sét, uy lực không gì sánh bằng.  

Phong Thần Quyết!  

Mọi người phía dưới lại ngạc nhiên: “Không ngờ hắn còn biết cả Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong”.  

Lúc này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều đồng loạt nhìn Nhiếp Phong.  

Nhiếp Phong cũng đang nhìn lên chiến đài, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cũng có vẻ giật mình cảm thán, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói ra sáu chữ: “Không phải con dạy đệ ấy”.  

Keng!  

Trên chiến đài lại vang lên tiếng leng keng của kiếm va chạm với nhau.  

Cơ Tuyết Băng đã bị buộc phải đứng dậy, phất tay cất tố cầm đi, sau đó mũi chân chạm đất, lắc mình lùi về phía sau, thân pháp rất huyền diệu.  

Nhưng dù vậy cũng khó tránh được một kiếm tất sát của Diệp Thành.  

Phụt!  

Một kiếm vô song vút qua, tấm vải sa màu trắng rơi xuống bục chiến đài, nhìn kỹ lại thì chính là mạng che mặt của Cơ Tuyết Băng, tố sa rơi xuống để lộ dung nhan tuyệt thế của cô, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt thế đó đã xuất hiện một vết kiếm nông.  

“Không… không ngờ lại chém được tới Huyền Linh Chi Thể”, thấy vết kiếm nông trên má Cơ Tuyết Băng, tất cả mọi người đều bị sốc.  

Điều này sao có thể khiến họ không kinh ngạc cho được? Từ khi Huyền Linh Chi Thể ra trận đến nay, chỉ dựa vào cây tố cầm đã đánh bại được ba đại đệ tử chân truyền, bây giờ chẳng những bí pháp bị phá vỡ mà còn bị một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành chém bị thương.  

“Thánh chủ à, đã qua ba hiệp”, trong hư không, Huyền Thần mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.  

“Ta thấy rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm không vui vẻ cho lắm đáp lời: “Không ngờ cũng có lúc ta nhìn nhầm, nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, hắn có thể sống sót qua mười hiệp không vẫn khó nói!”  

“Khả năng hồi phục thật đáng sợ”, Diệp Thành kinh ngạc, khả năng phục hồi của Cơ Tuyết Băng có thể gọi là yêu nghiệt.  

“Quả thật huynh đã không còn là Diệp Thành năm đó”, Cơ Tuyết Băng yên

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui