“Kiếm đứng đầu trong hàng trăm loại binh khí, mạnh mẽ vô cùng”.
“Mình cần phương pháp đúc Vạn Kiếm, hoá một thành vạn kiếm, hoá vạn kiếm thành một kiếm”.
“Vạn kiếm, Triều Tông”.
“Chính là mày”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.
Lần này, tâm thế của hắn không ngừng qua lại giữa các ý cảnh về kiếm, hoà những tinh tuý của bí thuật về kiếm vào làm một và dùng Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại.
Hắn lại ngồi tiếp ba ngày.
Tới ngày thứ sáu, xung quanh cơ thể Diệp Thành có sự thay đổi, có kiếm khí bao quanh, có âm thanh vút vút của kiếm vang lên, vả lại không phải âm thanh của một thanh kiếm mà là của nhiều thanh kiếm, nghe hết sức chói tai.
Ngày thứ bảy, hắn từ từ đứng dậy nhưng vẫn không hề mở mắt.
Vút!
Sau khi âm thanh này vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay hắn, được hắn vung từ từ.
Tiếp sau đó chính là quá trình rất dài.
Diệp Thành vừa chìm trong ý cảnh vừa vung kiếm Xích Tiêu, động tác của hắn lúc chậm lúc nhanh, thanh kiếm lúc trầm lắng lúc vang lên âm thanh sắc lẹm.
Cứ vậy, hai ngày dần trôi qua.
“Tới ngày cuối cùng rồi, đi thôi”, vẫn là Tư Đồ Nam lên tiếng đầu tiên.
Tâm trạng của hắn hết sức phấn chấn, trông bộ chín ngày ở Vạn Thuật Bảo Điện hắn đã học được không ít bí pháp.
“Đúng là tạo hoá mà”, Thạch Nham cũng đứng dậy.
“Ta cảm thấy tâm thế đều thăng hoa”, Dạ Vô Tuyết cũng kết thúc, từ từ đi tới, mỉm cười tươi như hoa, trông nét mặt của cô thì trong chín ngày này cô đã không hề nhàn rỗi, học được rất nhiều bí thuật hay ho.
“Đi thôi”, ở một hướng khác, Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt lần lượt đi tới, tâm trạng phấn chấn.
“Ấy, Diệp Thành đâu?”, khi mọi người xúm lại với nhau thì Tư Đồ Nam đảo mắt một vòng và nhận ra không thấy Diệp Thành đâu cả.
Vút! Vút! Vút!
Đương lúc mọi người ngỡ ngàng thì ở nơi sâu nhất trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh của kiếm giống như có rất nhiều thanh kiếm đồng thời chém ra hết sức chói tai.
“Lẽ nào là tên tiểu tử đó?”
“Nhiều…nhiều kiếm quá”.
.