Tiên Võ Truyền Kỳ


Nói rồi, đôi mắt của Thái Hư Cổ Long di chuyển đảo sang phía khác bên trong Địa Cung, nó nhìn những đệ tử khác: “So với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì ta tích kẻ có trái tim ác ma hơn”.  
Phía này, Diệp Thành đã đứng trước Long Hồn Bi, đầu tiên hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới khẽ đặt tay lên.  
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành, muốn xem đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông rốt cục có thể đạt mấy phần hoà hợp, đến Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Long Hồn Bi không chớp mắt, hi vọng đệ tử Diệp Thành có thể lập nên kì tích một lần nữa.  
Vù! Vù! Vù!  
Có điều Long Hồn Bi chỉ rung lên ba lần rồi im bặt, bên trên hiện chữ “tam”.  
“Đến Diệp Thành mà cũng chỉ có ba phần hoà hợp thôi sao?”, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày.

Ngay cả đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ mở được ba phần, lại còn thấp nhiều hơn so với tưởng tượng của ông.  
“Không phải vận may quay lưng lại với ta rồi chứ?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn con số trên Long Hồn Bi, hắn cau mày và từ từ đi xuống tế đài.  

“Đúng như trong dự đoán”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Nên biết rằng kí chủ có độ hoà hợp cao nhất ở Hằng Nhạc Tông các ngươi cũng chỉ có năm phần, ngươi mở được ba phần đã là tốt rồi”.  
“Ta đây phải sống một nghìn năm cơ.

Ba trăm năm là cái gì thá chứ”, Diệp Thành hằn học day trán.  
“Đứa trẻ đen đủi”.  
“Độ hoà hợp bằng một”, khi cả hai trò truyện, Dương dỉnh Thiên lại lên tiếng, người có độ hoà hợp bằng một là Dạ Vô Tuyết.

Mặc dù khả năng của cô cũng không vừa nhưng đến Diệp Thành cũng chỉ đạt ba phần thì bọn họ đạt một phần cũng không có gì làm lạ.  
Những phần thử tiếp theo không mấy kịch tính, hầu như mọi người đều đạt một phần.


Có những đệ tử thậm chí đến một phần cũng không hiện ra, và trong số này thì hiện tại người đạt độ hoà hợp cao nhất vẫn là Diệp Thành.  
Mọi thứ đều được tiến hành theo đúng quy luật.  
Có lẽ tất cả mọi người đều đang hướng ánh mắt lên tế đàn nên không nhận ra Doãn Chí Bình trong đám người có phần dị thường, chốc chốc hắn lại nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm gì đó.  
“Doãn sư huynh, huynh sao thế?”, có đệ tử lên tiếng hỏi.  
“Mọi người có phát hiện ra có ai đó đang nhìn chúng ta không?”, Doãn Chí Bình lên tiếng hỏi lại đệ tử kia.  
“Không…làm gì có?”  
“Lẽ nào là ta cảm nhận nhầm”, Doãn Chí Bình lẩm bẩm.  
“Những đệ tử có độ hoà hợp bằng một và dưới một thì ra đợi ở bên ngoài điện”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.  
Nghe vậy, những người có độ hoà hợp bằng một lần lượt đi ra khỏi Địa Cung.  
“Ba phần”, nghe con số này, Sở Huyên run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt cả đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận