Tiên Võ Truyền Kỳ

“Sư phụ ta rất tốt bụng”, Lạc Hi nói rồi không quên liếc nhìn Đan Thần ở bên: “Phải không sư phụ?”

“Không cần câu nệ”, Đan Thần mỉm cười ngồi trên vân đoan giống như một lão gia gia hiền từ, nụ cười và phong thái cho người khác cảm giác như làn gió xuân tươi mát thổi tới, thật khoan khoái và dễ chịu.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành lúc này mới từ từ ngồi xuống.

“Nào nào, ăn cái này, đây là linh quả mà chỉ có Đan Thành chúng ta mới có thôi đấy”, Lạc Hi tỏ ra rất nhiệt tình với Diệp Thành, cô nhóc nhét một quả linh quả long lanh vào người Diệp Thành: “Còn có thể bồi bổ linh hồn đấy”.

“Vậy ta phải nếm xem”, Diệp Thành không hề tỏ ra khách khí, hắn cắn một miếng, hương vị của quả thật sự rất thơm ngon và ngọt lành, linh quả mang theo tinh nguyên khiến người ta sảng khoái tinh thần.

“Ồ, quả này cũng ngon này”, Lạc Hi lại đưa một quả nữa cho Diệp Thành.

“Ta còn chưa ăn xong quả này mà”.

Ở bên, nhìn cả hai người cười đùa vui vẻ, Đan Thần lại mỉm cười hiền từ.


Chỉ có Huyền Nữ ở bên chốc chốc lại cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành dần trở nên lạnh hơn.

“Đan Thần đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này có khoẻ không?”, đúng lúc này, bên ngoài tiểu viên có một giọng nói vang lên và giọng nói này lọt vào tai Diệp Thành khiến đôi mắt hắn trở nên lạnh hơn, vì người đến chính là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông.

Lời nói còn chưa dứt thì Thương Sơn Đạo Nhân đã dẫn Lý Nguyên Dương đi vào.

Có điều, khi Thương Sơn Đạo Nhân và Lý Nguyên Dương nhìn thấy Diệp Thành thì sắc mặt tỏ vẻ khác thường, vì trước đó khi vào Đan Thành bọn họ có gặp Diệp Thành ở thành môn, giờ lại gặp ở đây nên có phần bất ngờ.

“Thương Sơn Đạo hữu, mời vào”, phía này, Đan Thần tươi cười hoà nhã.

Cả hai người hàn huyên ở một bên còn Lý Nguyên Dương đã tới gần Huyền Nữ, Lạc Hi và Diệp Thành, tay hắn khẽ phất chiếc quạt, người không biết còn tưởng tên này là một chính nhân quân tử nữa.

“Hai vị sư muội, đây là chút lòng thành của ta, mong hai vị nhận cho”, Lý Nguyên Dương lấy ra hai viên linh châu một xanh một tím đưa cho Huyền Nữ và Lạc Hi.


“Có quà này, đa tạ Lý sư huynh”, Lạc Hi mỉm cười sau đó nhận lấy quà. Chỉ có Huyền Nữ khẽ phất tay thu lại linh châu nhưng nét mặt vẫn hết sức lạnh lùng khiến Lý Nguyên Dương có phần ái ngại.

“Woa, băng ngọc linh châu”, Diệp Thành liếc mắt nhìn và không khỏi cảm thấy bất ngờ.

“Ngươi thích sao, nếu thích thì ta tặng ngươi”, Lạc Hi hết sức phóng khoáng, đưa luôn băng ngọc linh châu cho Diệp Thành.

“Làm vậy cũng không được hay nhỉ?”, Diệp Thành miệng nói vậy nhưng tay không chậm trễ, hắn nhận lấy viên linh châu sau đó không quên liếc lên trời và chẳng thèm quan tâm tới Lý Nguyên Dương đang tối sầm cả mặt lại.

“Không biết vị đạo hữu này…”, Lý Nguyên Dương cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, cố rặn ra nụ cười miễn cưỡng.

“Hắn là Trần Dạ, là người ta gặp ở Báo Danh Các”.

“Hắn ta sao vậy chứ?”, Diệp Thành giả ngây giả ngô nhìn Lạc Hi.

“Có lẽ do đêm qua ngủ không đủ giấc, ừm, có lẽ là vậy”, Lạc Hi thật sự rất hồn nhiên và có phần ngây thơ, không hề nhận ra nội tình sự việc và càng không biết vì sao Lý Nguyên Dương tức giận.

“Đan Thần đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khoẻ chứ?”, ngay sau đó lại có một giọng nói vang lên từ bên ngoài.Lời còn chưa dứt, một ông lão mặc áo bào xám bước vào, hơn nữa bên cạnh ông ta còn có một thanh niên mặc y phục trắng, trong tay cầm cây quạt gấp, cùng loại người với Lý Nguyên Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận