“Phụ?”, chỉ có Diệp Thành là nghe chẳng hiểu ý, cứ thế gãi đầu. Trời đất chứng dám, hắn thật sự không hiểu gì cả, có lẽ người ta rơi vào tình cảnh này thì đều trở nên ngờ nghệch.
Sau đó Diệp Thành không tìm đan dược kéo dài tuổi thọ nữa, cả ba người không dễ gì gặp nhau ở đây nên cùng đi dạo với nhau.
Điều đáng nói là Bích Du và Diệp Thành đều giữ khoảng cách với Gia Cát Vũ, tỏ vẻ như không quen biết lão già này.
Chẳng còn cách nào khác vì ông ta mặt dày, cứ treo lủng lẳng đoạn dương v*t kia ở hông, đi tới đi lui, chỉ cần là những người đi qua ông ta đều vô thức liếc nhìn.
Tỉ lệ quay đầu là hai trăm năm mươi phần trăm!
…….
Trong đêm đen, nơi tiểu viên yên ắng của đan phủ. Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện nhìn Huyết Đồng ở bên rồi cười nói: “Quay lại đan phủ, có phải nhiều cảm xúc không?”
“Đan phủ, Đan Thành sớm muộn cũng là của ta”, Huyết Đồng cười tàn độc.
“Nên hạ mình một chút, dù sao ngươi cũng không phải trong trạng thái đỉnh phong”, Thị Huyết Đạo Nhân lên tiếng cảnh cáo.
“Cho dù tu vi và cấp bậc linh hồn đều đã giảm đi nhiều, nhưng trong mắt ta cái gì mà Huyền Nữ Lạc Hi đều không đáng để nhắc đến”, dưới ánh trăng, nụ cười tàn độc của Huyết Đồng càng trở nên đáng sợ.Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, ở Đan Thành cho dù là nơi nghỉ trọ hay các sạp hàng thì về cơ bản đều có người người qua lại, cũng không ai bày bán, tất cả đều túm tụm trên đường đi về phía trung tâm của Đan Thành.
Đây là một cánh cửa đá to khổng lồ, đi qua cửa đá là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Bên trong cửa đá chính là nội thành và nơi này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải lên tới hàng trăm nghìn trường.
Phóng tấm mắt có thể nhìn thấy ánh sáng lướt qua, những gì hắn ngửi thấy đều là mùi dược liệu thơm nồng, đợi tới khi cánh cửa đá mở ra thì có rất nhiều bóng người chen vào, trông chi chít toàn người là người.
“Đan Thành quả là nhộn nhịp”, khi vào đây, Diệp Thành đã trông thấy cảnh tượng này, hắn tặc lưỡi.
Ngay sau đó, Diệp Thành liền tìm một vị trí ở giữa để ngồi xuống.
“Vậy con phải xem xem mới được”, Diệp Thành lập tức ngồi thẳng dậy.
“Nhìn thấy chưa?”, Từ Phúc chỉ về phía cửa vào hội trường.
Nghe vậy, Diệp Thành nhìn về phía tay Từ Phúc chỉ, ánh mắt hắn hướng về phía một nữ tử mặc y phục trắng.