“Có thể trụ được tới bây giờ mà không thất bại, tên tiểu tử này đúng là khiến ta phải bất ngờ”, ở bên, là sư phụ khai sáng cho Diệp Thành về luyện đan, Từ Phúc cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Con nói rồi mà, hắn có lẽ sẽ tạo ra kì tích đó”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, thấy Diệp Thành chưa thất bại, cô chợt quên đi luyện đan sư của gia tộc mình đã thất bại.
“Con cũng tin như vậy”, Bích Du mỉm cười.
“Không ổn”, trên chiến đài, Diệp Thành cau mày, mặc dù khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng hắn vẫn đang trụ được, có điều chuyện mà hắn nói không ổn chính là cấp bậc của Thọ Nguyên Đan bốn vân mà hắn luyện.
“So với hai người kia, dù mình có luyện ra được linh đan bốn vân thì cấp bậc cũng không cao bằng bọn họ”, Diệp Thành liếc nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng.
Vù!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên ở phía đối diện đã bị vỡ lư luyện đan, viên đan dược vừa hình thành thì linh thảo hoá thành tro bụi.
Haiz!
Từ Nặc Nghiên thở dài, cô lảo đảo một lúc, đầu óc choáng váng, cơn đau đớn đến từ linh hồn khiến khoé miệng cô có dòng máu chảy ra.
“Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi cũng không đơn giản nhỉ?”, trước khi xuống khỏi hội trường, Từ Nặc Nghiên không quên liếc nhìn Diệp Thành ở phía đối diện.
Phù!
Thấy Từ Nặc Nghiên thất bại rời cuộc thi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu: “Kém nhất thì cũng là người thứ ba, liều thôi”.
Hắn liều mạng như vậy đương nhiên là vì có thể ở thêm một hai ngày trong Vạn Đan Bảo Điển của Đan Thành, nên biết rằng đó là tâm huyết của đan tổ và Đan Vương, đó là bảo tàng vô giá.
Ngay sau đó khuôn mặt Diệp Thành càng tái nhợt hơn, cơn đau đớn từ linh hồn khiến hắn không khỏi thở dài.
Phía này, Huyền Nữ ở cách hắn hơn hai mươi trượng chốc chốc lại nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất ngờ: “Hắn là quái thai gì chứ, sao có thể trụ được đến bây giờ, đúng là đã đánh giá thấp hắn ta rồi”..