Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, bóng người bắt đầu đổ xô tới hội trường đấu đan.
Thế nhưng lần này không phải bọn họ đi xem đại hội đấu đan mà tới tham gia buổi tiệc chúc mừng mà Đan Thành tổ chức cho Diệp Thành.
Còn vì sao lại tổ chức ở hội trường đấu đan thì nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì nơi đó rộng lớn mà thôi.
Những người tới đây quá đông, phải hơn tám mươi phần trăm các cửa tiệm, tửu lâu, trà tứ đều đóng cửa, đến cả những sạp hàng bên đường gần như vắng bóng người, hầu hết bọn họ đều đã tới hội trường đấu đan uống rượu chứ chẳng cần tiền nữa.
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là kiểm chứng một việc.
Khi Diệp Thành tới, hội trường đã chật kín người, sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, vẫn là câu nói đó, hắn là trung tâm của mọi sự chú ý.
Ngay sau đó, Diệp Thành đã được vị trưởng lão của Đan Thành kéo tới vị trí nổi bật nhất của hội trường.
Mặc dù hôm qua tất cả mọi người đều biết hắn là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay nhưng vì hắn hôn mê giữa chừng nên Đan Thành còn chưa kịp tuyên bố kết quả, hôm nay bọn họ đương nhiên sẽ công bố vào buổi tiệc chúc mừng rồi.
Ngoài hắn ra thì còn có Huyền Nữ, Huyết Đồng.
Có điều so với Diệp Thành mà nói thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại đứng ở vân đài thấp hơn hắn hai trượng.
Đứng thấp hơn Huyết Đồng và Huyền Nữ là mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Vi Văn Trác, đến cả Âm Dương Thánh Tử, Tinh Nguyệt Thánh Nữ, Thượng Quan Vân Khâu, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Huyết Linh Thánh Tử cũng lên vân đài.
“Hắn đứng ở nơi đó thật là tốt, cao thật đấy”, bên dưới, Vi Văn Trác và Tạ Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.
“Đẳng cấp đúng là quá rõ ràng”, Ly Chương bĩu môi, hắn ngẩng đầu: “Hôm qua còn ngồi cùng bàn rượu với nhau mà hôm nay lại phải ngẩng đầu nhìn hắn thế này rồi”.
“Ta thích cảm giác này”, trên vân đài, Thất Tịch Thánh Nữ bất giác liếc nhìn xuống dưới: “Đứng ở trên cao nhìn xuống cảm giác thật là thích”.
“Sao hôm nay cô ấy không mặc váy nhỉ?”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác đều xoa cằm nhìn sang Từ Nặc Nghiên, hai con mắt đảo liên tục, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy gì hết vì y phục mà Thất Tịch Thánh Nữ mặc chính là đạo bào mà luyện đan sư chuyên dùng, cơ thể cô được bó sát lại.
“Bích Du tỷ tỷ, người thương của chúng ta thật đẹp trai”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay bưng mặt, hướng ánh mắt về phía xa nhìn Diệp Thành, nhìn đến mức say mê.
“Đúng vậy”, Bích Du khẽ cười, cô cũng nhìn Diệp Thành một cách ngây dại.
“Đan tổ”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính: “Đan tổ năm xưa từng để lại một phần hồn, được Đan Thành cung phụng nhiều năm, mãi tới khi cầu phong hiệu mới mời ra nhưng bao nhiêu năm như vậy ngoài Đan Tổ ra thì chỉ có một mình Đan Vương là được ban tặng phong hiệu, cho dù là Đan Thần đời này cũng không có được vinh hạnh đó”.
“Chẳng trách”, Gia Cát Vũ xuýt xoa: “Chẳng trách mà lại long trọng như vậy”.
“Không biết chủ của Đan Thành sẽ xin cho Diệp Thành phong hiệu gì?”, Từ Phúc mỉm cười.
.