Tiên Võ Truyền Kỳ


Thị Huyết Đạo Nhân gào thét vang vọng đất trời, vào giây phút thần tiễn kia sắp đâm vào đầu mình, ông ta nhanh chóng né người nhưng vẫn bị trúng chiêu, phần ngực bị thần tiễn đâm xuyên.

Ngay sau đó, ông ta né tránh, biển lửa màu tím của Từ Phúc trôi dạt tới cứ thế nuốt trọn biển lửa màu đỏ kia, đến cả Thị Huyết Đạo Nhân sau khi mất đi thế cân bằng cũng bị nuốt trọn trong đó.

“Không….không không….”, Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng phản kháng nhưng biển lửa màu tím kia vẫn không ngừng nhấn chìm ông ta.

Rầm!
Biển lửa màu tím nhanh chóng thổi bùng tới, rất nhanh sau đó, một bóng hình huyết sắc bay từ trên trời xuống, đó là Thị Huyết Đạo Nhân, trông ông ta lúc này không còn ra hình người nữa, cứ thế ngã ra đất.

“Ta lấy mạng ngươi”, Từ Phúc cầm sát kiếm nhuốm máu trong tay sát phạt tới.


“Để con, để con”, lúc này Diệp Thành mới nhảy ra vác theo Bá Long Đao.

“Diệp…Diệp Thành?”, Từ Phúc thấy Diệp Thành thì thẫn thờ: “Con…con còn sống sao?”, không ngờ người ra tay giúp ông ta lại chính là Diệp Thành, người mà ông ta tưởng rằng đã chết.

“Không….không thể nào”, Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng vùng vẫy trên mặt đất, đôi mắt muốn rớt ra khỏi tròng, ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.

“Không gì là không thể”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Huyết Đồng không cẩn thận bị ta diệt rồi, ồ không đúng, nên nói là Đan Hồn mới phải”.

“Đan…Đan Hồn?”, Từ Phúc ở bên biến sắc, “không thể nào, chính ta tận mắt chứng kiến Đan Hồn bị một chưởng của chưởng môn sư đệ đánh thành cục thịt nhuốm máu thôi, sao có thể còn sống được?”
“Nhưng trưởng lão ạ, đến hắn ta cũng đã thừa nhận rồi”, Diệp Thành nhướng vai: “Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn ở Đan Thành, hắn đã thể hiện sát khí đằng đằng với con, còn con vẫn luôn có cảm giác quen thuộc với hắn ta, mãi tới khi giao đấu con mới biết hắn chính là Đan Hồn”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy hơi rợn người, nếu thật sự là Đan Hồn mà Diệp Thành vẫn còn sống thì đúng là kì tích của kì tích.


“Tiểu tử, rốt cục ngươi làm gì mà có thể sống được vậy?”, nhất thời, Từ Phúc hướng ánh mắt sang nhìn Diệp Thành, ông ta có thể tưởng tượng được vì mạng sống mà Diệp Thành nhất định đã phải trải qua trận đại chiến hết sức khốc liệt.

Phụt!
Diệp Thành không hề chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của Từ Phúc, hắn đã cầm dao lên chém về phía Thị Huyết Đạo Nhân.

Cũng vì sợ có sự việc sống lại dị thường như Đan Hồn nên hắn lập tức triệu gọi tiên hoả, thiêu đốt cơ thể của Đan Hồn thành mây khói rồi mới lấy túi đựng đồ của Thị Huyết Đạo Nhân.

“Đi thôi”, Từ Phúc thu lại ngọn lửa màu tím sau đó đặt tay lên ngực, tim ông ta tới giờ vẫn còn đang đập thình thịch.

“Tên ranh mãnh nhà ngươi, ta ra ngoài với ngươi một lần sao lại thót tim thế này cơ chứ? Nếu ngươi chết thì khi quay về hai sự muội sẽ liều mạng tìm ta tính sổ mất”.

“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, cũng không thể trách con”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận