Tiên Võ Truyền Kỳ

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.  

Lăng Tiêu dậy từ rất sớm, sau đó chạy lăng xăng vào tiểu uyển của Tiêu Tương.  

Mà Tiêu Tương còn dậy sớm hơn cả Lăng Tiêu, trời còn chưa sáng cô đã bắt đầu liều mạng múa kiếm trong tiểu uyển.  

Thấy Lăng Tiêu vào, Tiêu Tương còn chẳng thèm nhìn, vẻ mặt hờ hững khó tả, cô vẫn tiếp tục điên cuồng múa linh kiếm trong tay, dường như những điều nhộn nhịp ngoài kia đều không liên quan đến cô.  

“Tiêu Tương cô nương, ta trả cô đan dược”, Lăng Tiêu tìm được lý do rất chính đáng, trên tay còn cầm một viên đan dược màu tím.  

“Không cần trả”, Tiêu Tương lạnh lùng đáp, vẫn không dừng lại.  

“Vậy sao được?”, thấy Tiêu Tương nói thế, Lăng Tiêu vội cười toe toét: “Con người ta là như vậy, người khác cho ta mượn thứ gì thì ta nhất định phải trả, huống hồ ta còn mượn của cô đan dược, sao ta có thể cứ nhận như vậy được, đúng không?”  

Lăng Tiêu tràn đầy năng lượng, giữ vững tinh thần kiên trì không biết xấu hổ, lảm nhảm cả đống đạo lý.  

Tiêu Tương thấy Lăng Tiêu nói liên tục không ngừng thì nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bỏ xuống đó, ngươi có thể đi được rồi”.  

“Ồ, được, được”, Lăng Tiêu mỉm cười, đặt đan dược lên tảng đá nhưng không có ý định đi: “Ừm, Tiêu Tương cô nương à, hay là cô nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta trò chuyện đôi câu”.  

Keng!  

Không ngờ Tiêu Tương đột nhiên chĩa kiếm về phía Lăng Tiêu, giọng điệu lạnh lùng: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ta không rảnh lãng phí thời gian với ngươi, đừng làm phiền ta tu luyện nữa”.  

Lăng Tiêu nuốt nước bọt, thầm nghĩ Tiêu Tương thực sự rất thất thường, hôm qua vẫn còn ổn mà.  

Nhưng khi một làn gió nhẹ cuốn tóc Tiêu Tương lên, để lộ chữ ‘thù’ khắc trên trán bên trái của cô, hắn bất giác cảm thấy đau lòng, cô liều mạng tu luyện như thế chẳng phải chỉ mong tới ngày quay về trả thù sao?  

“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa”, người Tiêu Tương run lên, mặc dù không muốn nhưng đôi mắt đẹp vẫn đẫm lệ tủi nhục, bị người khác nhắc tới chuyện đó khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhơ nhuốc.  

“Vậy cô đánh với ta đi!”, thấy Tiêu Tương như vậy, Lăng Tiêu hít sâu một hơi: “Ta sẽ làm mục tiêu của cô, nếu ngay cả ta mà cô cũng không đánh bại được thì đừng nói đến kí chủ có chín phần hoà hợp”.  

“Ta không cần ngươi thương hại”.  

“Vậy hãy để ta cùng mang hận thù với cô”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui