Tiên Võ Truyền Kỳ


“Thật đáng tiếc”, có người thầm thở dài: “Nhân tài biết bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo, cuối cùng lại gặp chuyện ở Hằng Nhạc Tông, nếu Diệp Thành rời khỏi Hằng Nhạc sớm, chưa biết chừng sẽ không có chuyện này”.

“Mẹ nó chứ”, ở Chú Kiếm Thành, sau khi nghe thấy tin này, Trần Vinh Vân đá văng bàn: “Diệp Thành thành ma? Lừa ai đấy? Một đám nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo”.

“Phụ thân, con dẫn người đến Nam Sở đánh nhau nhé!”, ở Bắc Hải thế gia, Ly Chương hỏi ý kiến người đàn ông trung niên bên cạnh.

“Cút”.


“Biết trước sẽ thế này thì hôm đó lão tử đã cưỡng ép đưa hắn về rồi”, ở Huyền Thiên thế gia, Vi Văn Trác thầm chửi: “Vớ vẩn, thật sự vớ vẩn!”  
“Nhân tài không ai sánh bằng!”, ở Thất Tịch Cung, Từ Nặc Nghiên thở dài bất lực.

“Không thể nào, không thể nào”, khi Hạo Thiên Huyền Chấn nghe thấy tin này thì lập tức ngã quỵ trên đất, sắc mặt tái nhợt, ông ta vừa tìm được nhi tử, mới mấy ngày mà đã nghe tin hắn chết.

“Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đau lòng thế này”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm bất giác ôm ngực.

“Có lẽ đây là tạo hoá của hắn!”, Phục Nhai ở bên cạnh thầm thở dài.


Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Trong Ngọc Nữ Các, Diệp Thành nằm trên giường ngọc băng, không chút hơi thở, không có nhịp tim, không có dấu hiệu của sự sống, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng hình người, nằm im bất động.

“Biết trước thì ngày hôm đó ta đã cưỡng ép đưa hắn đi”, lão già Gia Cát Vũ siết chặt tay.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Đan Thần nhẹ giọng lên tiếng, quay đầu nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Dương Đỉnh Thiên, ta mời hắn ba lần đều bị từ chối, hắn không chịu rời khỏi Hằng Nhạc, vậy mà Hằng Nhạc ông bảo vệ hắn thế này sao?”  
Trước những lời trách móc của Đan Thần, Dương Đỉnh Thiên chỉ im lặng, máu đã thấm đẫm nắm tay trong ống tay áo, sự áy náy và tự trách như từng mũi dao cứa vào tâm hồn vốn đã vụn vỡ.

Hừ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận