Đan Thần hừ lạnh rồi đột ngột quay người đi, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành trên giường băng ngọc, đôi mắt tinh tường bỗng trở nên đục ngầu khiến ông thoáng chốc già đi rất nhiều.
“Chết tiệt, thật sự khiến lòng người nguội lạnh”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng liếc Dương Đỉnh Thiên, sau đó cũng xoay người biến mất.
Sau khi họ đi, Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Diệp Thành lần cuối rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, sát khí lạnh lẽo trên người ông mới xuất hiện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”.
…
Ở Chính Dương Tông, Thành Côn nở nụ cười gằn, trong mắt còn le lói tia sáng u ám: “Đây là kết cục của việc đụng đến Chính Dương Tông”.
“Truyền tin cho Hư Viêm, dù bằng giá nào cũng phải cướp được thi thể của Diệp Thành”, ngay sau đó một giọng nói truyền ra từ nơi sâu trong Địa Cung.
“Pháp lão, người đã chết rồi, lấy thi thể hắn thì có ích gì?”
“Thứ ta muốn… là mắt trái của hắn”.
…
Diệp Thành cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đung đưa qua lại theo làn gió.
Trong vô thức, hắn từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một thế giới trắng xoá, mây mù bay lượn, không nhìn thấy tận cùng.
“Đây… Đây là đâu?”, Diệp Thành ngơ ngác.
Chẳng mấy chốc, vẻ ngơ ngác trong mắt hắn dần biến mất, lý trí hỗn loạn khôi phục, lúc này hắn mới nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước: Đến Tề Lỗ cứu Tịch Nhan, phẫn nộ thành ma, bị thế lực tứ phương giết chết…
Nghĩ đến đây, hắn mới bất giác nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới, hắn phát hiện cơ thể mình là hư ảo, nói chính xác hơn là trạng thái của thể linh hồn, nhưng thể linh hồn lại mờ nhạt gần như trong suốt.
“Nói nhảm”, tiếng mắng này vẫn hùng hồn, nhưng đã khẳng định được suy đoán của Diệp Thành, giọng nói ấy chính là của Thái Hư Cổ Long.
“Ngươi… Ngươi cũng chết rồi?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Chết tiệt, lão tử vẫn sống tốt”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn.
“Không đúng!”, Diệp Thành thảng thốt: “Ta đã chết rồi sao ngươi vẫn nói chuyện được với ta? Lẽ nào ngươi còn biết tiên thuật truyền âm từ trần gian đến âm phủ?”.