Tiên Võ Truyền Kỳ

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành đứng bật dậy, sát khí đằng đằng khiến mây khói mờ ảo trong Tiên Hư Giới đột nhiên ngưng tụ lại. Doãn Chí Bình không chỉ giết hại Tịch Nhan mà còn bày bố tử trận hại hắn, sát khí của hắn với Doãn Chí Bình không thể nào kiềm chế lại được nữa.  

“Nơi này không hoan nghênh ngươi, ra ngoài”, Sở Linh ở bên ngoài đã lên tiếng, giọng nói lãnh đạm nhưng lại mang theo ngữ khí lạnh lùng.  

“Sư thúc, con tới để bái kiến Diệp Thành, dù gì con cũng là sư huynh của hắn mà, phải không?”, Doãn Chí Bình cố tỏ vẻ bi thương nhưng khuôn mặt độc ác giả tạo của hắn trong mắt Diệp Thành thật không từ nào có thể diễn tả nổi.  

“Ngươi cũng xứng làm sư huynh của hắn sao? Ngươi…”  

“Linh Nhi”, Sở Huyên lên tiếng điềm tĩnh ngắt lời Sở Linh, nói rồi cô không quên liếc nhìn hai vị thái thượng trưởng lão đằng sau Doãn Chí Bình, không cần nói cũng biết đây chính là người mà Doãn Chí Bình dẫn tới để gây áp lực.  

“Haiz, Diệp sư đệ à”, thấy Sở Linh không ngăn cản mình nữa, Doãn Chí Bình cố làm ra vẻ bi thương đi tới trước giường Băng Ngọc”.  

Nhưng Diệp Thành trong Tiên Hư Giới thấy rõ mồn một khoé miệng Doãn Chí Bình còn nhếch lên cười tôi độc, trong ánh mắt hắn như muốn nói: Ta giết đồ đệ của ngươi rồi, cho dù ngươi muốn hại ta thì ngươi cứ thử đánh ta xem.  

“Haiz, đúng là trời không bảo vệ nhân tài”, kĩ năng diễn xuất của Doãn Chí Bình quả không vừa, hắn nói với giọng khóc than, vừa giả vờ lau nước mắt vừa chắp tay hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh: “Hai vị sư thúc xin nén đau thương”.  

“Ngươi có thể đi rồi”, Sở Huyên lãnh đạm, trên khuôn mặt không hề để lộ bất cứ biểu cảm nào.  

“Vậy sư điệt xin cáo lui”, Doãn Chí Bình diễn rất cung kính.  

Có điều giây phút hắn rời đi, Diệp Thành có thể nhận ra được ánh mắt gian giảo dâm tà của hắn đối với Sở Huyên và Sở Linh.  

Đặc biệt là Dương Đỉnh Thiên, mặt mày ông tái nhợt, khoé miệng còn có máu trào ra, ông là người tự trách nhiều nhất, thân là chưởng giáo một tông nhưng lại bị kiểm soát sức mạnh, đến một người cũng không bảo vệ được, đây quả là thất bại nặng nề.  

Cảm giác của ông đối với Diệp Thành chính là áy náy và tự trách.  

“Chưởng môn sư huynh”, bên giường Băng Ngọc, Sở Huyên vẫn luôn im lặng thì lúc này chợt lên tiếng: “Huynh đã điều tra được chuyện này chưa, rốt cục có liên quan tới Doãn Chí Bình không?”  

“Chắc chắn có liên quan đến hắn”, không đợi Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân trầm lắng nãy giờ nói trước, nhưng ngay sau đó ông ta lại lắc đầu bất lực: “Chỉ trách chúng ta không có chứng cứ, hắn có chứng cứ không ở hiện trường, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều có thể làm chứng”. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui