Không biết qua bao lâu, luồng khí ma sát quanh cơ thể Diệp Thành mới dần tụ lại trong người hắn.
Mái tóc dài màu đỏ máu của hắn phai màu và chuyển thành màu đen tuyền, bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín, thọ nguyên cũng tăng lên rất nhiều, bây giờ thọ nguyên đã không còn là vấn đề.
Dần dần, hắn rơi vào trạng thái nhập định như một vị thiền sư già, ngồi im bất động.
…
Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở.
Trong đại điện, Sở Huyên im lặng đứng đó, vẻ mặt buồn bã, cực kỳ cô đơn: “Xin lỗi vì không bảo vệ được thi thể của hắn, nhưng ta sẽ đi tìm, nếu thi thể của hắn vẫn còn thì dù ở chân trời góc bể ta cũng tìm”.
“Có lẽ đây là số mệnh của nó”, Hạo Thiên Huyền Chấn cất giọng khàn khàn, trong mắt đầy vẻ đau khổ, khi nói khoé miệng ông ta còn rỉ máu, hình như đã bị thương.
“Ta sẽ quay lại”, Sở Huyên nhẹ nhàng xoay người, ra khỏi đại điện như một làn gió.
…
Diệp Thành ngồi im như vậy chín ngày, trong túi đựng đồ không còn nửa viên linh thạch, thậm chí linh đan cũng tiêu hao rất nhiều.
Nhưng cũng may, dưới sự trợ giúp của hàng triệu linh thạch và linh đan thì tu vi của hắn đã hoàn toàn củng cố được ở tầng thứ chín cảnh giới Chân Dương, lần này tiến cấp quá nhanh, chính hắn cũng không ngờ tới.
Phù!
Sau khi thở ra một luồng khí đục, hắn mở mắt, hai đạo kinh mang bắn ra.
Bây giờ hai mắt hắn đã có sự thay đổi, trở nên trầm hơn nhưng thi thoảng lại loé lên ánh sáng huyền ảo, đôi khi lại lộ ra vẻ cuồng bạo và khát máu, cảm giác như mọi thứ đều không ổn định.
Woa!
Chữ “thù” đó khiến người khác nhìn mà giật mình.
Hắn thực sự đã học theo Tiêu Tương.
Cho đến khi Tịch Nhan chết, hắn mới thực sự hiểu được cảm giác của Tiêu Tương, đó là hận thù, vì không thể quên, vì mãi mãi ghi nhớ nên cô không tiếc tự huỷ hoại dung mạo tuyệt đẹp của mình.
.