“Đương nhiên là được”, với yêu cầu này của Diệp Thành, ông già áo tím và Hạo Thiên Thi Nguyệt vui vẻ đồng ý, hắn là ân nhân cứu mạng của hai người, yêu cầu nhỏ này thực sự không đáng nói.
Chẳng mấy chốc phi kiếm khổng lồ đã bay lên không trung, giống như một đạo trường hồng.
Trên đường đi, Diệp Thành cúi đầu lau kiếm Xích Tiêu.
Mà Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím ở bên cạnh lại nhìn trộm hắn không chỉ một lần. Không biết tiểu tử này từ đâu chui ra, thực lực cảnh giới Chân Dương thực sự kinh người!
“Tiểu hữu, ở tuổi này mà ngươi đã có thực lực như vậy, chắc chắn cũng có tên trong bảng Phong Vân của Đại Sở đúng không?”, cuối cùng ông già áo tím vẫn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Nghe vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, họ vẫn chưa hỏi tên Diệp Thành, nói thật thì họ cũng muốn biết lai lịch của hắn.
“Bảng Phong Vân của Đại Sở?”, nghe thấy mấy chữ này, Diệp Thành đang lau kiếm không khỏi ngẩng đầu lên.
Hắn cũng không xa lạ gì với bảng Phong Vân của Đại Sở, đó là bảng xếp hạng sức chiến đấu của thế hệ trẻ ở Đại Sở. Bảng này mười năm thay đổi một lần, không nhìn tu vi chỉ nhìn vào sức chiến đấu, chỉ cần là đệ tử có sức chiến đấu mạnh mẽ thì về cơ bản đều sẽ có tên trong bảng Phong Vân.
Còn bảng Phong Vân của Đại Sở do ai viết thì đến nay vẫn luôn là một ẩn số, nhưng điều có thể khẳng định là thứ hạng trong bảng xếp hạng này rất công bằng.
“Mọi người có bảng Phong Vân thế hệ này không?”, Diệp Thành hỏi hai người.
“Có, đương nhiên là có”, Hạo Thiên Thi Nguyệt phất tay lấy ra một cuộn giấy, đưa cho Diệp Thành: “Đây là bảng Phong Vân của Đại Sở lần này, mới được cập nhật ba ngày trước”.
“Ta xem qua trước”, Diệp Thành mở cuộn giấy ra.
Đập vào mắt hắn là một cái tên rất chói mắt: Vị trí thứ nhất là Thánh tử của Hằng Nhạc Tông, kí chủ có độ hoà hợp chín phần – Doãn Chí Bình.
“Doãn Chí Bình đứng thứ nhất?”, nhìn thấy tên Doãn Chí Bình xếp thứ nhất, Diệp Thành bất giác nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hơn nữa sát khí cũng lộ ra, cái lạnh ấy khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím ở bên cạnh không khỏi rùng mình.
Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím nhíu mày, bởi vì sát khí trên người Diệp Thành thật sự quá lạnh.
“Ừm, đúng là hắn xếp thứ nhất”, ông già áo tím trả lời để hoá giải sự lúng túng này, ông mỉm cười: “Hắn là kí chủ có độ phù hợp chín phần của Hằng Nhạc Tông, có linh hồn của Thái Hư Cổ Long trong cơ thể, sức chiến đấu của hắn xứng đáng xếp thứ nhất trong bảng Phong Vân. Nhưng nếu thiếu chủ Trần Dạ nhà ta còn sống thì chưa biết được, vì sức chiến đấu của cậu ấy không hề kém Doãn Chí Bình”.
“Thiếu chủ Trần Dạ?”, Diệp Thành nhướng mày, nhìn ông lão áo tím và Hạo Thiên Thi Nguyệt, thử dò hỏi: “Hạo Thiên Trần Dạ?”
“Là đệ ấy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít sâu một hơi: “Tuy đệ đệ ta đã chết nhưng phụ thân nói đệ ấy chính là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành lại xúc động, hắn thở dài một hơi trong lòng rồi tiếp tục xem cuộn giấy.
Đập vào mắt hắn lại là một cái tên quen thuộc: Vị trí thứ hai trong bảng Phong Vân của Đại Sở chính là Thánh nữ của Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.