Tiên Võ Truyền Kỳ


“Tiễn khách”, Hạo Thiên Huyền Chấn lớn giọng, cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn.

“Được, được lắm, hay lắm”, Trường Thiên Chân Nhân mỉa mai liếc nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Tu Minh, chúng ta đi”.

“Trường Thiên đạo hữu, việc này dễ thương lượng thôi mà, chúng ta…”  
“Không phải thương lượng nữa, ta đã quyết định tới Âm Dương thế gia rồi, các người đợi chết thảm đi”.

Trường Thiên Chân Nhân nói xong thì sải bước ra khỏi đại điện.

Sau khi ông ta đi, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ngươi muốn huỷ hoại tương lai của Hạo Thiên thế gia sao?”  
“Tiền bối nói sai rồi”, không đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, Diệp Thành đang yên lặng ngồi uống rượu bỗng mỉm cười nhẹ đáp: “Lấy ba nữ nhi để đổi lấy sự sống còn của Hạo Thiên thế gia, tiền bối già rồi nên không sợ người đời cười chê sao?”  
“Ngươi là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn quát lên, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là danh tiếng của Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn còn bất giác ngoáy ngoáy lỗ tai: “Con người ấy mà! Có thể sống không thoải mái, nhưng tuyệt đối không được sống một cách hèn nhát!”  
Nói đến đây, Diệp Thành hứng thú nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn: “Thiên hạ dùng nữ nhân để đánh đổi chỉ là một đống rác”.

“Hay”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hạo Thiên Huyền Chấn liền khen hay, giọng nói hùng hồn vang dội, ý cười rất sảng khoái, chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến ông nhìn Tần Vũ bằng con mắt khác.

“Hay”, những người khác trong đại điện cũng không kìm được lên tiếng khen ngợi.

“Hắn…”, phía Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh Diệp Thành cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn, họ ngạc nhiên nhưng nụ cười lại ngọt ngào.

“Ngươi… Các người…”, thấy nhiều người vỗ tay khen ngợi như thế, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận mặt mũi đỏ bừng.

“Tam thúc, đây là quyết định của con”, Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng.

“Được, được lắm”, Hạo Thiên Cảnh Sơn giận run người, khuôn mặt già nua u ám đáng sợ, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi đại điện: “Hạo Thiên Huyền Chấn, sớm muộn gì Hạo Thiên thế gia cũng bại trong tay ngươi”.

Sau khi ông ta rời đi, các Thái thượng trưởng lão bình thường cũng ảo não rời đi, họ đến đây để hỏi tội, cuối cùng lại phải ra về trong sự xấu hổ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui