Cho đến khi hắn vung tay, không chỉ hắn mà những phân thân còn lại cũng chạy về ngọn núi phía sau của nhà họ Viên.
Khi mới vào nhà họ Viên, hắn đã cảm nhận được linh khí dồi dào từ ngọn núi phía sau, hương thơm nồng nàn tràn ngập, hắn nghĩ chắc chắn ngọn núi phía sau sẽ có vườn linh quả, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Đi thôi”, Diệp Thành dẫn đầu, lao thẳng về phía vườn linh thảo.
Bởi vì lúc trước đã mắc bẫy ở Tàng Thư Các nên lần này Diệp Thành rất thận trọng, hắn sử dụng Tiên Luân Nhãn tìm trận pháp cấm chế xung quanh vườn linh thảo, sau đó không chút ngần ngại phá vỡ.
Không còn cấm chế, Diệp Thành và các phân thân của hắn bắt đầu thoải mái trộm cắp.
Đây là một cảnh tượng không biết nên diễn tả thế nào.
Diệp Thành dẫn đầu, mỗi người đều vác một bao tải, đi tới đâu là linh quả trên cây đều bị cuỗm sạch, thậm chí cả cành lá cũng bị vặt đi, đến mức họ đi qua cây nào là cây đó trở nên trơ trụi.
“Cũng kha khá rồi”, không biết bao lâu sau Diệp Thành mới dừng lại.
Bởi vì trước đó không lâu hắn đã cảm nhận được rõ ràng một Diệp Thành trong Nhất Khí Hoá Tam Thanh của mình đã bị tiêu diệt, hơn nữa Thương Lang Cổ Thành cách dãy núi đó không xa lắm, có lẽ nhà họ Viên đã truyền âm cho ba tên cảnh giới Không Minh của nhà họ rồi.
“Đi thôi”, Diệp Thành chạy cực nhanh, nhà họ Viên rất lớn, hắn biết vẫn còn rất nhiều bảo bối nhưng thời gian quá ngắn, nếu cướp thêm chắc chắn sẽ mắc kẹt ở đây.
Ấy?
Diệp Thành đang chuẩn bị chuồn đi thì nhướng mày, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
“Tiểu tử, gia đưa ngươi đi dạo”, Diệp Thành chạy nhanh vào một toà giả sơn, kéo một người từ trong lầu gác của giả sơn ra.
Người đó chẳng phải chính là Viên Hạo hôm nay sử tử
.