“Các ngươi đều phải chết”, Âm Sơn Lão Vu lên giọng nạt nộ, trong tay áo có khói đen bay ra, tiếp đó là một trận đồ đã cũ bay ra ngoài, lơ lửng giữa hư không, xếp thành một đại trận khủng khiếp.
Vù! Vù!.
Đam Mỹ Hay
Mặc dù trận đồ kia đã cũ nhưng lại rất to, nó lửng lơ giữa không trung và mang theo sát khí khủng khiếp, mỗi một phần sát khí đều nặng như ngọn núi khổng lồ, bên trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng bay lượn, thiên lôi và hoả diệm cùng tàn sát, đao mang, kiếm trận, huyết hải hỗn hợp, nuốt trọn tinh khí của đất trời và hiện ra uy năng khủng khiếp.
“Trận đồ thật…thật mạnh”, Diệp Thành biến sắc, chỉ là trận đồ cũ kĩ mà bá đạo tới mức này, hắn tự nhận không thể địch lại nổi.
“Chết đi”, Âm Sơn Lão Vu mặt mày đằng đằng sát khí, ông ta vung tay ngự động trận đồ giáng từ trên xuống.
“Lão Vu Quái, ngươi coi như ta không tồn tại sao?”, Thái Ất Chân Nhân bật cười lạnh lùng, ông ta vẫn một tay kết ấn, một tay cầm phất trần dị thường: “Trời đất vô cực, huyền tâm đạo pháp, chư trận, nghe hiệu lệnh của ta”.
Ngay sau đó, thiên lôi và gió từ nơi thâm sâu cùng cốc oanh tạc, nơi nào có sát trận được giấu kĩ được Thái Ất Chân Nhân sử dụng.
Tấn công!
Sau tiếng hô của Thái Ất Chân Nhân cây phất trần được vung ra chỉ vào hư không, còn từng sát trận kia lần lượt nhắm chuẩn vào trận đồ đang giáng từ hư không xuống.
Ding Dang! Bang! Keng!
Đột nhiên, trận đồ giáng từ trên trời xuống và rất nhiều sát trận nghịch thiên công phá, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Thấy vậy, sắc mặt của Âm Sơn Lão Vu lạnh tới cực điểm, ông ta là chủ nhân của vùng núi non này, sát trận ở khắp nơi đều do ông ta điều khiển.
Hiện giờ bị Thái Ất Chân Nhân khuấy đảo, sao ông ta có thể không tức giận cho được.
“Giết cho ta”, Âm Sơn Lão Vu phẫn nộ lên giọng, tế gọi ra binh khí bản mệnh phát ra ánh sáng chói loá.
“Bọn ta cũng có”, Diệp Thành khí huyết sục sôi, nói rồi hắn gọi ra cả trăm binh khí, nào sát kiếm, kim đao, lư đồng, bảo ấn, linh gương…khí thế của các loại binh khí tương liên, uy lực vô cùng lớn, linh khí của Âm Sơn Lão Vu còn chưa phục hồi hoàn toàn thì đã bị Diệp Thành làm cho dao động.
Cảnh này khiến cho Âm Sơn Lão Vu suýt chút nữa ói ra máu, ông ta tưởng rằng đại địch của mình là Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhưng hiện giờ xem ra ông ta đã đánh giá thấp tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh rồi.
Không chỉ hắn, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng tặc lưỡi xuýt xoa, hắn hô một hơi mà gọi ra được bao nhiêu binh khí thế này, đúng là loại khí huyết khác người.
Đing đang!
Khi Âm Sơn Lão Vu còn đang thất thần thì Diệp Thành đã vung roi Đả Thần Tiên quất thật mạnh vào binh khí bản mệnh của ông ta.
.