Tiên Võ Truyền Kỳ


Người nào chẳng có bí mật, cả hai người đương nhiên không hỏi thêm nữa.  
“Này, bí mật ta còn sống, mong hai người không nói ra ngoài”, Diệp Thành nhìn cả hai, không giống như đang đùa: “Tạm thời ta chưa muốn người khác biết mình vẫn còn sống, ta còn chuẩn bị quay về sát phạt Chính Dương Tông khiến bọn họ trở tay không kịp nữa.

Nếu có người thứ tư biết thì đừng trách ta nổi giận”.  
Nghe câu này, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo bất giác giật giật khoé miệng.  
Bọn họ có lý do tin rằng nếu như bọn họ nói ra thì tên Diệp Thành không biết an phận này sẽ làm ra những chuyện không tưởng.

Nhà họ Viên vài ngày trước chẳng phải là nhân chứng sống sao?  
Vì sự bình anh vô sự của bản thân, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo quyết định giữ kín miệng.  

“Đi thôi, mau đi, hái linh quả thôi”, phía này, Diệp Thành đã kéo bọn họ vào hang động.  
Ngay sau đó, cả ba người tới trước cây linh sâm năm màu.  
“Ấy? Tại sao lại chỉ có một quả?”, Diệp Thành bất giác thẫn thờ.  
“Ba quả cơ mà? Sao lại chỉ còn có một quả?”, Ngô Tam Pháo bất giác nhìn sang Thái Ất Chân Nhân.  
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn sang Diệp Thành, vì khi bọn họ đại chiến thì tên này đã vào đây, có trời mới biết hắn có hái hay không.  
“Nhìn ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn cả hai người: “Ta từng vào đây nhưng ta không hề hái quả nào cả”.  
“Nói dối, ngươi lại nói dối”.  
“Hàm hồ, ta không nói dối, ta thật sự không hái quả nào cả.


Ta…ấy, ấy….”, Diệp Thành định lật mặt nhưng còn chưa nói xong thì trông thấy một đường ánh sáng bay qua từ phía cây linh sâm năm màu kia, vả lại quả linh sâm cuối cùng trên cây cũng biến mất.   
Ôi trời!  
Ôi trời!  
Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt hét lên.

Ngay sau đó cả hai người cùng di chuyển rượt theo ánh sáng đó.

Mẹ kiếp, bọn ta đánh cả nửa ngày trời mà mày lại bay đi thế sao, khốn khiếp.  
“Đồ của ta mà dám cướp sao, muốn kiếm chuyện à?”, phía sau, Diệp Thành cứ thế hô hào.  
Có điều, tên này vẫn nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, chỉ là không đuổi theo ánh sáng kia, hắn đợi tiếng hét xa dần rồi mới xoa tay quỳ trước cây linh sâm năm màu.  
Vốn dĩ chỉ có hai quả linh sâm, hắn đã lấy một quả, hắn không định cướp quả còn lại còn Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo có thể đuổi theo ánh sáng đó và cướp lại được quả linh sâm đó hay không thì chỉ có thể xem tạo hoá của bọn họ thế nào thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận